Nhìn xa, biển rất bình lặng và tạo nên một đường thẳng nằm ngang. Nhưng đến gần, và nếu có thể ngâm mình dưới biển, người ta khả dĩ nhận thấy biển chẳng lặng bao giờ mà luôn có lớp sóng xô triền miên vỗ vào nhau, vỗ vào bờ, vỗ vào năm tháng…
Dòng máu lãng mạn đã
thâm nhập huyết quản tôi tự bao giờ, bên thơ bên nhạc, trĩu nặng đôi vai yếu
đuối. Trang đời viết mãi không thành, lật tới lật lui cũng chỉ thấy những đoản
khúc chưa viết xong, những giai điệu chưa trọn giai kết. Đôi khi cảm thấy mình
như con ruồi vướng vô mạng nhện, cứ giãy giụa mãi mà không thoát khỏi vòng đời
lẩn quẩn.
Tôi không tự đánh
lừa mình bằng ảo giác hay khát vọng hão huyền. Tôi nhận biết mình làm gì và ở
đâu để tự giải thoát, tìm quên cả chính mình trong gian truân thường nhật. Thân
phận con người mong manh và yếu đuối quá, vì “chỉ là cây sậy có lý trí” – như
Pascal đã diễn tả.
Biển đời bao la. Thi
thoảng những cánh buồm kỷ niệm trôi qua dòng ký ức khiến tôi lặng người dõi
nhìn hút theo mà không khỏi nuối tiếc, ngậm ngùi, bâng khuâng,… Tôi lại chỉ
biết trải lòng mình qua từng trang viết để tìm chút bình an tâm hồn, tự ru mình
ngủ vùi giấc đông. Nhưng đôi khi tôi lại cảm nhận hạnh phúc, “dù chưa làm được
những gì mình muốn thì cũng muốn những gì mình làm” (Gordon). Sự hiểu biết của
tôi quá hữu hạn và nhỏ nhoi. Chính bác học Newton còn tự nhận: “Những gì tôi biết chỉ là giọt nước, còn
những gì tôi không biết lại là đại dương”.
Chiều lên dần, cao
dần, cao đến nỗi tôi không còn thấy ráng chiều lấp ló ở những tán lá cao nữa. Chiều
càng cao, lòng tôi càng trầm lắng. Có khoảng trống nào mênh mông với
nhịp-tĩnh-động như biển… Tôi chợt nghĩ tới cố NS Trịnh Công Sơn và đồng cảm với
tâm sự trong ca khúc Sóng Về Đâu: “Biển
sóng biển sóng đừng xô tôi, đừng xô tôi ngã dưới chân người…”.
Lạy Chúa, Nguồn Sống bao la và Đại Dương mênh mông, con
không dám mong là “giọt nước” mà chỉ mong là “bụi nước” được hòa tan trong Đại
Dương Tình Yêu Chúa, để mãi mãi con không còn khát nữa. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment