Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016

KHOẢNG BƠ VƠ

Bơ vơ như những câu thơ
Thẫn thờ như những bước đi nặng sầu
Bơ vơ như những buổi chiều
Chia tay mưa nắng, gieo neo đất trời
Bơ vơ như tiếng thở dài
Chợt quên, chợt nhớ tháng ngày xa xưa
Bơ vơ như nỗi tương tư
Lòng cay đắng dẫu mắt khô như thường
Bơ vơ như những đêm trường
Nằm nghe trăn trở vô thường giấc khuya
Bơ vơ như Chúa Giê-su
Vườn Dầu tĩnh mịch đón giờ khổ đau
Bơ vơ Đồi Sọ ráng chiều
Máu Tình trút cạn chảy theo lưỡi đòng

TRẦM THIÊN THU

Mùa Chay – 2016

KHOẢNG BUỒN SÁNG RỰC NIỀM TIN

Can-vê một khoảng u buồn
Thế nhưng lại sáng một nguồn đức tin
Chúa chịu khổ, chết vì tình
Khơi nguồn hy vọng phục sinh rạng ngời
Đức tin lặng lẽ giữa đời
Nhưng mạnh mẽ, chẳng chơi vơi mơ hồ
Khoảng buồn lặng Đỉnh Can-vê
Lung linh ánh sáng, chan hòa niềm tin

TRẦM THIÊN THU

KHOẢNG BUỒN
“Tâm hồn Thầy buồn đến chết được.” (Mt 26:38; Mc 14:34)

Nỗi niềm không của riêng ai
Bởi ai cũng có lúc cay đắng buồn
Có khi buồn muốn phát điên
Có khi buồn lặng như thiền ngồi im
Có khi buồn bởi cô đơn
Có khi buồn bởi vô duyên phận mình
Có khi buồn chuyện vô tình
Có khi buồn khó biết mình buồn chi
Có khi buồn sáng, buồn trưa
Có khi buồn nắng, buồn mưa, buồn đời
Buồn vui lẫn lộn kiếp người
Trăm năm vui ít, buồn lơi quá nhiều
Khoảng buồn nào cũng khổ đau
Nhưng chưa bằng Chúa ưu sầu ngày xưa
Buồn như cái chết gần kề
Bởi Ngài đơn độc sầu lo một mình
Các môn đệ vẫn vô tình
Ngủ say ngon giấc riêng mình mà thôi
Nỗi niềm không của riêng ai
Bởi ai cũng có lúc cay đắng buồn
Xin tha, lạy Chúa từ nhân
Chúng con chỉ biết lo thân của mình
Mặc Ngài đau khổ, hy sinh
Đến lúc giật mình thì muộn còn đâu!

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment