Bẩn là dơ, là không sạch, là mất vệ sinh. Bẩn
cũng có nhiều dạng và nhiều mức độ: Ô nhiễm môi trường là bẩn, ô nhiễm không
khí là bẩn, ô nhiễm thực phẩm là bẩn, ô nhiễm nguồn nước là bẩn, ô nhiễm quản
lý là bẩn, ô nhiễm tư tưởng là bẩn, ô nhiễm ánh mắt là bẩn, ô nhiễm lương tâm
là bẩn, ô nhiễm giáo dục là bẩn, ô nhiễm âm nhạc là bẩn, ô nhiễm văn chương là
bẩn,… Ô nhiễm nào cũng bẩn, cũng xấu, cũng có hại!
Các phương tiện thông tin đại chúng hằng ngày
đưa tin về các loại bẩn. Nào là thịt thối, heo siêu nạc; nào là thuốc tăng
trọng, cà-phê là đậu nành trộn với hàng chục loại hóa chất; nào là giá làm bằng
đậu bẩn, trái cây được kích thích bằng hóa chất; nào là phở chứa phoóc-môn,
nước tương (xì dầu) chứa chất 3-MCPD, sữa chứa melamine, trái cây “ngậm” độc
tố, thuốc giả,… Cơ man nào mà kể. Đó là dạng bẩn thực phẩm gây hại cho cơ thể,
có thể sinh ung thư, dẫn đến cái chết! Tệ hại nhất là dạng “người giả.” Toàn là
“tiến sĩ giấy,” họ cứ mở miệng ra nói lời nào thì đều “chói tai.” Tội nghiệp
cho những bộ não như vậy!
Chỉ nói riêng về thực phẩm thôi cũng đã thấy
có nhiều mối nguy hiểm đe dọa tính mạng con người hằng ngày, tính đến mức từng
giây. Dạng bẩn nào cũng nguy hiểm, nhưng dạng bẩn nguy hiểm và độc hại nhất là
“lòng người bẩn,” là “lương tâm bẩn.” Tất cả sẽ không bẩn nếu lòng người không nhiễm
bẩn, nếu lương tâm trong sạch. Có thể nói rằng mọi thứ bẩn đều bắt nguồn từ
“lương tâm bẩn,” vì từ đó dẫn tới nhiều hệ lụy khác!
Lương tâm còn gọi là lương tri. Lương tâm bẩn
cũng có nhiều mức độ, từ nhẹ đến nặng: Nói dối, gian lận, tham lam, lừa đảo,
hối lộ, tham nhũng, nhiễu nhương, hiếu chiến, bịp bợm, trục lợi, thực dụng, độc
ác,... Vĩ nhân Mahatma Gandhi (Ấn Độ) nói: “Với
lương tâm, quy luật của số đông không có tác dụng. Có tòa án còn cao hơn tòa án
công lý, và đó là tòa án của lương tâm.
Nó thay thế cho mọi tòa án khác.”
Sử gia Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn (Nga,
1918-2008) có cách so sánh độc đáo: “Công
lý là lương tâm, không phải lương tâm cá nhân mà là lương tâm của toàn bộ nhân
loại. Những ai nhận thức rõ ràng giọng nói của lương tâm chính mình thường cũng
nhận ra giọng nói của công lý.” Còn Jean Jacques Rousseau định nghĩa: “Lương tâm là tiếng nói của linh hồn; dục
vọng là tiếng nói của cơ thể.”
Như vậy, vấn đề lương tâm rất quan trọng, vì
Voltaire đã nhận định: “Con đường an toàn
nhất là không làm gì trái với lương tâm.
Với bí mật này, chúng ta có thể hưởng thụ cuộc sống và không sợ chết.”
Walter Lippmann lý giải: “Lương tâm của chúng ta không phải là vật chứa chân lý vĩnh cửu. Nó
phát triển cùng với đời sống xã hội của chúng ta, và điều kiện xã hội thay đổi
cũng dẫn tới sự thay đổi triệt để về lương tâm.”
Phàm cái gì từ con người xuất ra mới là cái
làm cho người ta ra ô uế. Có thể hiểu “cái từ con người xuất ra” theo cả nghĩa
đen và nghĩa bóng. Chính Chúa Giêsu xác định: “Những cái gì từ miệng xuất ra, là phát xuất tự lòng, chính những cái
ấy mới làm cho con người ra ô uế. Vì tự lòng phát xuất những ý định gian tà,
những tội giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm cắp, làm chứng gian và vu khống.
Đó mới là những cái làm cho con người ra ô uế; còn ăn mà không rửa tay thì
không làm cho con người ra ô uế.” (Mt 20:18-20)
Chúa Giêsu đã xác định: “Không phải cái vào miệng làm cho con người ra ô uế, nhưng cái từ miệng
xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế.” (Mt 15:11; Mc 7:15) Cái gì từ
TRONG con người xuất ra mới là cái làm cho người ta ra ô uế, chứ cái từ NGOÀI
con người không gây bẩn, không làm ô uế. Vậy cái đó là cái gì? Có thể hiểu “cái
từ trong con người xuất ra” theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cái nào cũng bẩn. Ngoại
tại và nội tại đều cần thiết để khả dĩ có môi trường trong sạch, không bị ô uế!
Có những người rất bẩn mà vẫn ảo tưởng là mình
sạch. Có những tư tưởng bẩn mà vẫn được lưu truyền. Dạng này nguy hiểm lắm, họ
không chỉ “duy trì” cái bẩn cho mình mà còn gây ô nhiễm cho người khác. Người
bẩn mà không bẩn, người sạch lại bẩn, đôi khi càng có chức có quyền càng bẩn!
Thế nhưng có một loại ô uế có thể gây ô nhiễm
hơn mọi thứ khác, và nó gây bẩn nhất, đó chính là TỘI LỖI. Thiên Chúa vô cùng
ghê tởm dạng ô uế này. Thánh Phaolô nói: “Hãy
tẩy rửa hồn xác cho sạch mọi vết nhơ, và đem lòng kính sợ Thiên Chúa mà lo đạt
tới mức thánh thiện hoàn toàn.” (2 Cr 7:1) Tuy nhiên, chúng ta không thể tự
rửa sạch, mà phải cầu xin để được Thiên Chúa rửa sạch: “Xin rửa con sạch hết lỗi lầm tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy.” (Tv
51:4)
Hãy cẩn trọng, vì có thể Chúa Giêsu đang lên
án chính mỗi chúng ta: “Các người giống
như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết
và đủ mọi thứ ô uế. Các người cũng vậy, bên ngoài thì có vẻ công chính trước
mặt thiên hạ, nhưng bên trong toàn là giả hình và gian ác!” (Mt 23:27-28)
Ngoại tại và nội tại đều cần thiết một môi trường
trong sạch, không bị ô uế. Văn hào Victor Hugo nói: “Lương tâm là Thiên Chúa hiện diện trong con người.”
Ước gì mỗi chúng ta có thể nói được như văn
sĩ trào phúng Mark Twain đã xác định: “Nhờ
ơn Chúa mà ở đất nước chúng tôi có ba thứ quý giá không tả nổi: tự do ngôn
luận, tự do lương tâm, và sự khôn ngoan để không bao giờ dùng đến cả hai thứ
kia.” Ông Mark Twain là văn sĩ trào phúng, khôi hài, nhưng lại rất thật.
Nghe ông Mark Twain nói mà phát thèm!
Thánh Phaolô nói về cái bẩn tâm linh: “Anh em đã được giải thoát khỏi ách tội lỗi
mà trở thành nô lệ sự công chính. Ấy là tôi nói theo kiểu người phàm, hợp với
tầm hiểu biết yếu kém của anh em. Trước đây, anh em đã dùng chi thể của mình mà
làm những điều ô uế và sự vô luân, để trở thành vô luân thì nay anh em cũng hãy
dùng chi thể làm nô lệ sự công chính để trở nên thánh thiện.” (Rm 6:18-19) Dạng bẩn tâm linh còn độc hại hơn mọi dạng bẩn khác, dẫn đến cái chết đời đời.
Khủng khiếp quá!
May thay, chúng ta được
phép tẩy rửa chính mình trong Máu và Nước tuôn trào từ Thánh Tâm Đức Giêsu Kitô
ngay trên Đồi Sọ. Xin tạ ơn Chúa muôn đời!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment