Chữ “môn” ôm chữ “nguyệt”
Cảnh thơ mộng thật tuyệt
Bên cửa sổ ngắm trăng
Trong trẻo vạt ánh sáng
Vương chút gì lãng mạn
Vầng Nguyệt rằm giữa khuya
Ẩn hiện trong khoảng lặng
Giai điệu vẫn trầm lắng
Nhưng vang khúc hòa âm
Cuộc đời thật thanh thản
Không bon chen, thù hận
Lòng đầy ắp yêu thương
Là Giê-su Đức Chúa
Đấng xót thương muôn thuở
Dẫu con là tội nhân
Sáng lung linh ân sủng
Cho hồn con vui sống
Hưởng Suối Tình vô biên
TRẦM THIÊN THU
[*] 月來門下閒 là câu trong thi
phẩm “Chữ Nhàn” của lão thi Nguyễn Công Trứ. Chữ “nguyệt” (月) nằm trong chữ “môn” (門) thành chữ “nhàn” (閒), ý nói người nhàn thanh thản ngắm
trăng qua cửa sổ.
Vừa chật hẹp vừa lắm những gai chông
Chầm chậm bước mà luôn phải ngó chừng
Sảy một ly có thể nguy ngàn dặm
Chẳng thấy đâu bóng mát để dừng chân
Trời oi ả, da cháy nắng, mắt vàng
Mồ hôi đổ nhễ nhại, người phờ phạc
Người rời rã bởi dãi nắng dầm mưa
Kiếp phàm nhân gánh đau khổ ê chề
Đi theo Chúa, ôi chao, sao mà mệt!
Tháng nhọc nhằn gom đủ năm gian nan
Xuân rồi Hạ, Thu, Đông, cứ luân phiên
Ngó trước sau, dọc ngang, chỉ thấy khổ
Chẳng êm đềm, chẳng thấy ai đồng hành
Giữa khổ đau cứ một mình loanh quanh
Vai rát nóng vì vết hằn thập giá
Phải rán sức đứng dậy, cố bước đi
Cầu cứu Chúa mà sao chẳng thấy gì
Nhưng lạy Ngài, con không muốn bỏ cuộc!
Chỉ xin Ngài thổi Thần Khí cho con
Giữa nhọc nhằn rồi con sẽ chết mòn
Nhưng lúc đó Chúa ôm con thật chặt
Chúa là đường, là chân lý, trường sinh
Xin giúp con tín thác và trung thành
Để đạt được mục đích: vạch-sinh-tử
Bởi vì sự sống con còn thở đây
Điều con thực hiện mỗi ngày
Chúa luôn ghi nhớ điều này, sự kia [1]
Con tin Thiên Chúa nhân từ
Quyền năng Ngài đổi ván cờ đời con [2]
Tìm Ngài trọn cả tâm can
Mong đừng sai lệnh Ngài truyền sớm khuya [3]
Đường Chân Lý con mong chờ
Xin Ngài quyết định cho vừa đời con [4]
Cho con được sống vuông tròn
Theo Tôn Ý Chúa vẹn toàn, Ngài ơi! [5]
Mọn hèn con lắm bệnh đời
Xin Lương Y Chúa thương hoài chữa con [6]
Trắng tay một thuở nhân gian
Lấy gì có thể dâng lên cho Ngài?
Xác hồn tàn tạ con đây
Âm thầm sám hối tháng ngày đi hoang
Con là một kẻ khốn cùng
Ván cờ con đã hết đường, Chúa ơi!
Con thua trắng với đời rồi
Thân tàn, ma dại, xin Ngài xót thương!
TRẦM THIÊN THU
[1] Am 8:7. [2] Am 8:9. [3] Tv
119:10.
[4] Tv 119:30. [5] Tv 119:40.
[6]
Mt 9:12.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment