Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

CHỢT

Chợt một ngày sỏi đá cũng biết buồn
Mưa thắc thỏm những buổi chiều nhung nhớ
Giọt xa xôi rơi xuống ngập hồn đá
Nhánh hoang đường nở rộ đóa tương tư

Chợt một đêm tiếng kinh buồn ngu ngơ
Ướp vào hồn dòng hoang vu kỷ niệm
Lời ký ức vẫn muôn đời kiều diễm
Cho ngàn năm rực sáng tuổi thương yêu

Chợt khoảnh khắc chuyển hóa thành ca dao
Vừa êm dịu, vừa ngọt ngào, mặn đắng
Bước khuya dồn từng hồi khua lãng mạn
Khúc thụy du vẫn lịm giữa buồng tim

Chợt tiếng mưa lảnh lót tựa tiếng chim
Lạc vào Thu tình chiêm bao nửa giấc
Từng lá vàng úa nỗi buồn hốc hác
Trăm năm dài chợt ngắn chỉ gang tay!

TRẦM THIÊN THU

BUỒN VUI NHÂN THẾ

Cuộc đời có mấy niềm vui
Nỗi buồn lại cứ ngậm ngùi sớm khuya
Tìm trầm ngậm ngải với Thơ
Kiếm thêm ý Nhạc cho vừa ca dao
Chông chênh từng bước lao đao
Bước ngang, bước dọc, nghiêng chao vai đời
Trần gian khóc đứng, khóc ngồi
Cười ngả nghiêng rồi lại tiếp khổ đau
Trăm năm một chuyến bể dâu
Ai không khao khát ngọt ngào niềm vui?
Dẫu ai cũng chỉ một đời
Đời ngắn hay dài, quan trọng chi đâu
Miễn sao sống trọn thương yêu
Làm tròn bổn phận sớm chiều mà thôi!

TRẦM THIÊN THU

KÝ ỨC MÙA THU

Thu đi, Thu đến bao lần
Bao nhiêu kỷ niệm hồn nhiên học trò
Lá vàng như những vần thơ
Bay theo áo trắng phất phơ nhẹ nhàng
Cho tôi một thoáng bâng khuâng
Bồi hồi ký ức tuổi vàng son xưa
Bây giờ vẫn đẹp trong mơ
Dẫu xưa xa lắc xa lơ một thời…

TRẦM THIÊN THU

XẾP THU

Nhẹ nhàng xếp lá Thu vàng
Chất thành kỷ niệm bâng khuâng một thời
Ngày xưa giờ đã xa rồi
Nhặt lần ký ức chợt cười vu vơ
Bao nhiêu kỷ niệm nên thơ
Phổ thành khúc nhạc theo mùa thế gian
Tứ thời bát tiết luân phiên
Miền xưa xa ngái, nhớ – quên tháng ngày
Bâng khuâng xếp lá Thu nay
Miên man hồi tưởng những ngày Thu xưa

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment