Ngài không muốn hư mất bất kỳ ai
Đừng có như người đầy tớ xảo trá
Sống ích kỷ, sống bất lương, hại người
Đầy tớ đó nợ nần không trả được
Chủ nợ đòi, hắn khóc lóc van xin
Chủ truyền lệnh bán vợ con, mọi thứ
Hắn van nài cho khất một thời gian
Chủ thương tình tha cho hắn hết nợ
Số nợ to là mười ngàn yến vàng
Chủ nhân hậu nhưng cũng rất công bằng
Khi ra ngoài, hắn gặp một người bạn
Mắc nợ hắn chỉ một trăm quan tiền
Hắn liền túm lấy bạn, bóp cổ ngay
Đòi người bạn phải trả nợ cho hắn
Người bạn xin mà hắn chẳng nương tay
Cách xử sự của hắn thật độc ác
Không thương ai ắt là chẳng ai thương
Cách cư xử sẽ trở thành số phận
Phải trả xong đến đồng xu cuối cùng
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Mt 18:21-35]
Nợ đời ai cũng có
Cái này hoặc cái kia
Chẳng cứ gì vật chất
Tinh thần khó kể ra
Tội là nợ nhiều nhất
Nhiều tuổi thì nợ nhiều
Ăn năn Chúa tha hết
Sao lại đòi nợ nhau?
Ông lớn nợ tỷ tỷ
Bà to nợ bao la
Rút kinh nghiệm là đủ
Mọi thứ lại như xưa
Dân nghèo nợ một chút
Bị đòi tới tủy xương
Không nợ cũng bóc lột
Chẳng một chút xót thương
Cái nghèo đèo cái khổ
Nghèo khổ lỗ mọi điều
Chẳng ai thèm dòm ngó
Dốc đời quá cheo leo
Xin xót thương, lạy Chúa!
Cứu thoát kẻ lòng ngay
Họ không có chi cả
Đã khổ lại trắng tay
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Mt 18:21-35]
Chắc hẳn người nào cũng tính ra ngay
Tính thì đúng, chẳng hề sai
Nhưng mà sống đúng toán này khó ghê!
Trong lòng có thật tha chưa
Hay là cái miệng nói cho qua lần?
Nhẩm đi nhẩm lại ngày đêm
Đáp án cố tìm mà tính chẳng ra
Cộng, trừ rồi lại nhân, chia
Không ra đáp số vì trừ tình yêu
Con người tha thứ cho nhau
Đáng gì so với tình yêu Chúa Trời
TRẦM THIÊN THU
KỲ DIỆU LỜI CẦU NGUYỆN
BÀI TOÁN THA THỨ
[Niệm ý Mt 18:21-35]
Chuyện tha thứ tưởng dễ mà rất khó
Bởi “cái tôi” là ải khó vượt qua
Bài toán khó là bài toán thứ tha
Cứ giải mãi mà chưa ra đáp án
Năm chữ T – THA THỨ thì THÀNH THÁNH
Biết là thế, thật dễ nói lời suông
Nhưng thực hành lại thấy khó vô cùng
Ai cũng lỗi, chỉ mình tôi vô tội!
Thật khốn nạn, vì đời tôi tăm tối
Lỗi của người sơ sài chứ chẳng to
Vậy mà sao tôi vẫn thấy khó tha
Óc trái nho nên nghĩ suy rất thấp
Người ta nợ chỉ vài có ngàn bạc
Thế mà lại hống hách bởi tự kiêu
Còn tiền triệu, tiền tỷ, nơ mình nhiều
Mà chủ nợ cho trả dần, cho khất
Tội ngập đầu mà Chúa tha cho hết
Sao tôi lại nỡ thù hận tha nhân?
Chúa không thể tha kẻ chẳng ăn năn
Lại còn dám tìm tha nhân siết nợ!
Nếu phải chịu bao gian nan, khốn khổ
Là hợp lý chứ chẳng có hàm oan
Xét lại mình trước khi xét tha nhân
Này, tôi ơi, tỉnh mau – đừng mê ngủ!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment