Chứ chẳng có tồi, vậy mới là hay
Nếu Thiên Chúa ở bên này
Bạc tiền cấm được loay hoay tới gần
Sống thì ai cũng lo toan
Nhưng đừng lo quá kẻo hồn xanh xao
Sa-lô-môn vậy mà đâu có bằng
Đừng lo phải mặc, phải ăn
Chúa Trời thừa biết mình cần thứ chi
Cứ tìm Nước Chúa sớm khuya
Rồi Ngài lo những thứ kia cho mình
Ngày mai như chuyện tử – sinh
Đau khổ rành rành, có thoát được chăng?
Ngắm xem hoa huệ ngoài đồng
Nay còn, mai mất, Chúa hằng chăm lo
Đời người hơn đóa huệ kia
Chúa đâu bỏ mặc, chẳng cho đủ dùng
Hãy tìm kiếm Nước Thiên Đàng
Sống đời công chính, đàng hoàng, thẳng ngay
Ngày mai cứ mặc ngày mai
Sống như hoa huệ trắng ngày trắng đêm
TRẦM THIÊN THU
Làm tôi hai chủ là tồi quá đi
Làm tôi Thiên Chúa thôi nha
Làm tôi Tiền Bạc thì xa Nước Trời
Cứ làm tôi Chúa suốt đời
Đừng lo cho mạng sống nơi gian trần
Chim trời vui hót bình minh
Không gieo, không gặt, không tìm lợi riêng
Thế mà chúng vẫn no lòng
Con người còn quý giá hơn chim trời
Lo hoài cũng vậy mà thôi
Chẳng kéo dài đời thêm chút nào đâu
Ngoài đồng hoa dại rất nhiều
Tự nhiên chúng mọc, mà nào làm chi
Thế mà hương sắc mặn mà
Sa-lô-môn chẳng hơn hoa ngoài đồng
Chưa xin Chúa đã tỏ tường
Ngài luôn thấu suốt nỗi lòng người ta
Đừng lo ăn mặc thứ gì
Cứ tìm Nước Chúa và lo hồn mình
Ngày nào cũng khổ rành rành
Khổ đầy ngày tháng, loanh quanh năm đầy
Cầu xin trung tín mọi ngày
Hy sinh đền tội, gom đầy tim yêu
TRẦM THIÊN THU
Không lo thì đúng là ngu si rồi
Không điên thì cũng là tồi
Sống thừa xã hội, đáng người chi đâu!
Vấn đề là phải biết yêu
Yêu người, mến Chúa – trước sau vuông tròn
Chỉ làm tôi Chúa từ nhân
Làm tôi thứ khác vừa phiền vừa nguy
Ðừng coi trọng mọi thứ chi
Cũng không thần tượng ai kia có tài
Còn hơi thở, phải lo hoài
Nhưng lo vừa phải kẻo rồi luống công
Chữ lo lắng thật lằng nhằng
Nhưng Thiên Chúa vẫn xót thương gỡ dùm
Tin yêu mới thật là cần
Sống nhờ Thánh Thể, Thánh Tâm ẩn mình
TRẦM THIÊN THU
LÝ LO LẮNG
[Niệm ý Mt 6:24-34 ≈ Lc 16:13; Lc 12:22-31]
Dẫu không thể tránh nguy xa, họa gần
Có tiền chưa chắc bình yên
Nhưng lại có quyền, mạnh miệng nói năng [*]
Thế nên Chúa bảo coi chừng
Kẻo rồi hối hận thì không kịp rồi
Lọc lừa, lươn lẹo, lắm lời
Đủ điều đày đọa để đời đớn đau
Chim trời chẳng gặt, chẳng gieo
Thế mà chúng vẫn vui reo hằng ngày
Đời người Chúa định ngắn – dài
Chẳng ai có thể thêm giây phút nào
Lo nhiều thì lắm khổ đau
Phận mình vẫn thế chứ nào đổi thay
Ngoài đồng hoa dại có đầy
Sa-lô-môn cũng giơ tay vái chào
Con người được Chúa thương yêu
Vững tin thì chẳng ưu sầu, lắng lo
Chưa xin mà Chúa đã cho
Mọi điều Ngài liệu từ xa tới gần
Lo toan thì cứ lo toan
Làm người phải biết thiệt – hơn rạch ròi
Trước tiên tìm kiếm Nước Trời
Ngày mai cứ để ngày mai liệu phần
Trần gian khổ đã đầy tràn
Đừng gieo oan trái mà làm khổ nhau
TRẦM THIÊN THU
[*] “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền.” (tục ngữ Việt Nam)
MỐI RỐI CUỘC ĐỜI[Niệm ý Mt 6:24-34 ≈ Lc 16:13; Lc 12:22-31]
Nằm ngủ vẫn chưa yên
Sợi lo toan quá rối
Suốt đời gỡ triền miên
Của cải là vật chất
Cạm bẫy của quỷ ma
Dính hơn keo bẫy chuột
Làm cho khó thoát ra
Hồn mong muốn bay bổng
Thân xác lại nặng nề
Buông ra thì thấy uổng
Nên khốn giữa đam mê
Lo lắng hoài vẫn thế
Thế mà vẫn lắng lo
Ngày nào có khổ đó
Khiến con người giằng co
Xin được như chim sẻ
Luôn nhẹ cánh tung bay
Xin giống như hoa hệ
Lặng lẽ qua từng ngày
Xin ban thêm tin mến
Khôn ngoan gỡ rối đời
Xin luôn nhớ ước hẹn
Về đến Quê Nước Trời
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Mt 6:24-34 ≈ Lc 16:13; Lc 12:22-31]
Nếu không thì sẽ tả tơi đời mình
Bởi vì kẻ chuộng, người khinh
Khó giữ hòa bình, khổ lắm, người ơi!
Cũng đừng lo cái mạng đời
Ăn mặc rạng ngời hay phải lầm than
Chuyện đâu có đó, chớ than
Chim trời chơi suốt vẫn “ngon” hơn mình
Đời như sợi chỉ mong manh
Lo nhiều có kéo đời mình dài thêm?
Loanh quanh trong khoảng trăm năm
Bảy mươi, chín chục – chẳng hơn thua gì! [1]
Áo quần xúng xính, se sua
Bạc vàng, của cải là phô trương mình
Nhưng rồi cũng sẽ qua nhanh
Ước vọng có thành cũng chỉ là “không” [2]
Chỉ là hoa dại mọc hoang
Thế mà Chúa chẳng đành lòng bỏ quên
Hãy tìm Nước Chúa trước tiên
Bao điều khác, Chúa sẽ thêm cho mà!
Ngày mai cứ để mai lo
Ngày nào cũng có khổ thừa đấy thôi
Hôm nay, đừng khóc, cứ cười
Mai mốt chết rồi cười với ai đây?
Bụi tro một nét đắng cay
Nhưng không yếm thế mà đầy niềm tin
TRẦM THIÊN THU
[1] Tv 90:10 – “Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi.”
[2] Alexander đại đế (356–323 trước công nguyên) đã chinh phạt nhiều nước và có rất nhiều cung phi, cuối cùng ông cũng lâm trọng bệnh. Lúc đó, mọi thứ trở nên vô nghĩa đối với ông: các vùng ông chiếm lĩnh, quân đội hùng mạnh, những thanh gươm sắc bén, sự giàu sang phú quý,... Biết mình sắp chết mà không kịp về quê hương. Ông bảo các tướng lĩnh: “Ta sắp sửa rời bỏ thế gian này. Ta có ba điều nguyện ước. Các ngươi cần phải thực hiện những gì ta bảo.” Các vị tướng tuân lệnh trong dòng nước mắt.
Alexander cố thở và nói: “Điều ước đầu tiên của ta là hãy bảo ngự y giỏi nhất mang CÁI HÒM RỖNG của ta về quê; thứ hai, khi các ngươi mang quan tài của ta ra nghĩa địa, hãy rải VÀNG BẠC CHÂU BÁU của ta trên đường dẫn đến nấm mồ; thứ ba, hãy đặt HAI BÀN TAY ta ra bên ngoài quan tài.” Mọi người đều ngạc nhiên, một vị tướng hỏi: “Tâu Bệ Hạ, chúng thần sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài. Nhưng xin ngài cho chúng thần biết lý do.”
Cố gắng thở một hơi dài, Alexander trả lời: “Ta muốn mọi người hiểu được BA BÀI HỌC mà ta đã học được. Thứ nhất, cho ngự y đưa cỗ quan tài rỗng về quê là để người ta nhận ra rằng thầy thuốc giỏi nhất cũng không thể chữa khỏi bệnh cho ai. Trước cái chết, thầy thuốc hoàn toàn bất lực. Ta hy vọng mọi người sẽ học được rằng PHẢI TRÂN QUÝ CUỘC SỐNG của họ. Thứ hai, ta muốn nhắn nhủ mọi người rằng ĐỪNG theo đuổi mộng giàu sang như ta. Ta đã lãng phí cả đời mà chạy theo sự giàu có rồi cũng vô ích. Thứ ba, ta muốn người đời hiểu rằng ta đến thế gian này với HAI BÀN TAY TRẮNG và ta sẽ rời bỏ thế gian này cũng với HAI BÀN TAY TRẮNG.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment