[Niệm ý Lc 21:20-28; 24, 29-31 ≈
Mt 24:15-19; Mc 13:14-27]
Khi thấy thành Gia-liêm bị vây hãm
Gần đến ngày khốc hại của thành rồi
Người miền xuôi phải trốn lên núi thôi
Ai ở quê, chớ vội vào thành đấy
Đó là ngày báo oán thật kinh hãi
Ngày ứng nghiệm đã chép trong Thánh Kinh
Kẻ mang thai và nuôi trẻ sơ sinh
Thật khốn đốn trong khoảng thời gian đó!
Trên đất này sẽ cùng cực khốn khổ
Cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống dân này
Dưới lưỡi gươm, họ ngã gục đắng cay
Bị đày đọa, bị dân ngoại giày xéo
Sẽ có những điềm lạ tốt và xấu
Trên mặt trời, mặt trăng, các vì sao
Ở dưới đất, muôn dân lo lắng nhiều
Họ hoang mang khi biển gào sóng thét
Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc
Chờ những gì sắp giáng xuống đời này
Các quyền lực trên trời bị chuyển lay
Đó là lúc chính Con Người xuất hiện
Đấng quyền năng và vinh quang ngự đến
Khi biến cố bắt đầu xảy ra liền
Hãy đứng thẳng và hãy ngẩng đầu lên
Vì anh em sắp sửa được cứu chuộc
Gần đến ngày khốc hại của thành rồi
Người miền xuôi phải trốn lên núi thôi
Ai ở quê, chớ vội vào thành đấy
Ngày ứng nghiệm đã chép trong Thánh Kinh
Kẻ mang thai và nuôi trẻ sơ sinh
Thật khốn đốn trong khoảng thời gian đó!
Cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống dân này
Dưới lưỡi gươm, họ ngã gục đắng cay
Bị đày đọa, bị dân ngoại giày xéo
Trên mặt trời, mặt trăng, các vì sao
Ở dưới đất, muôn dân lo lắng nhiều
Họ hoang mang khi biển gào sóng thét
Chờ những gì sắp giáng xuống đời này
Các quyền lực trên trời bị chuyển lay
Đó là lúc chính Con Người xuất hiện
Khi biến cố bắt đầu xảy ra liền
Hãy đứng thẳng và hãy ngẩng đầu lên
Vì anh em sắp sửa được cứu chuộc
TRẦM THIÊN THU
KHÔNG CÒN MƠ HỒ
[Niệm ý Lc 21:20-28 ≈ Mt 24:15-19, 29-31; Mc 13:14-17, 24-27]
Sẽ tới ngày khốc hại
Thánh Kinh đã nói rồi
Người ta phải trốn chạy
Kéo nhau lên núi đồi
Đó là ngày báo oán
Được ứng nghiệm chi li
Nhưng khốn thay thai phụ
Và người có con thơ
Sẽ khốn khổ cùng cực
Xảy ra trên đất này
Cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống
Dân chịu cảnh đọa đày
Vì gươm mà ngã gục
Bị đày đi khắp nơi
Gia-liêm bị giày xéo
Thời dân ngoại lên ngôi
Sẽ có những điềm lạ
Mặt trời với mặt trăng
Các vì sao cũng khác
Mọi thứ không bình thường
Muôn dân sẽ lo lắng
Hoảng hốt và hoang mang
Vì biển gào, sóng thét
Lũ lụt làm tan hoang
Người ta sợ hết vía
Nên phách lạc, hồn xiêu
Dồn dập nhiều tai họa
Giáng xuống khắp địa cầu
Lời Chúa đang ứng nghiệm
Chẳng mơ hồ gì đâu
Các tai ương tiếp diễn
Hãy đứng thẳng, ngẩng đầu
Lạy Thiên Chúa chí thánh
Xin bảo vệ chúng con
Ban can đảm, sức mạnh
Để giữ vững đức tin
Thánh Kinh đã nói rồi
Người ta phải trốn chạy
Kéo nhau lên núi đồi
Được ứng nghiệm chi li
Nhưng khốn thay thai phụ
Và người có con thơ
Xảy ra trên đất này
Cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống
Dân chịu cảnh đọa đày
Bị đày đi khắp nơi
Gia-liêm bị giày xéo
Thời dân ngoại lên ngôi
Mặt trời với mặt trăng
Các vì sao cũng khác
Mọi thứ không bình thường
Hoảng hốt và hoang mang
Vì biển gào, sóng thét
Lũ lụt làm tan hoang
Nên phách lạc, hồn xiêu
Dồn dập nhiều tai họa
Giáng xuống khắp địa cầu
Chẳng mơ hồ gì đâu
Các tai ương tiếp diễn
Hãy đứng thẳng, ngẩng đầu
Xin bảo vệ chúng con
Ban can đảm, sức mạnh
Để giữ vững đức tin
Xưa nay lắm chuyện xảy ra
Có khi cứ ngỡ trời kia sập liền
Người la, kẻ khóc như điên
Giống như quân giặc đến gần rất nguy
Nhưng rồi lại chẳng thấy gì
Người ta lại cứ vô tư như thường
Sóng thần, động đất, bão bùng
Rồi ôn dịch khiến mọi vùng đều nguy
Bao người lặng lẽ ra đi
Không lời từ biệt, còn gì buồn hơn!
Nhưng người ta vẫn coi thường
Ác nhân tìm đủ cách lường gạt nhau
Kẻ tham kiếm cớ làm giàu
Con người giả dối lắm chiêu hại đời
Chúa thương cảnh báo nhiều rồi
Nhưng người ta chẳng nghe lời Ngài khuyên
Mọi điềm lạ rất tự nhiên
Nhưng là tiếng Chúa nhắn đêm nhắn ngày
Thấy điềm lạ cũng hay hay
Tò mò rồi lại quên ngay thôi mà
Thế nên chẳng ích lợi gì
Bởi tính hiếu kỳ như ngáo đá thôi
Rồi ai sẽ khóc hay cười
Khi Ngày Ấy đến rạch ròi phần riêng
Cái thời điểm ấy kinh hoàng
Thế nhân hoảng loạn, quay cuồng âu lo
Cứ vô tư sẽ ngu ngơ
Biết lo, biết sợ mới là khôn ngoan [*]
Chẳng gì mãi mãi vững bền
Địa cầu này nát, thế gian hết thời
Cuộc đời chẳng có hên – xui
Cũng không có kiếp luân hồi mà ham!
Chính nhân hãy đứng thẳng lên
Ngẩng đầu đón Chúa quang lâm tỏ tường
Đến giờ cứu chuộc rõ ràng
Con Người ngự đến vinh quang rạng ngời
Có khi cứ ngỡ trời kia sập liền
Người la, kẻ khóc như điên
Giống như quân giặc đến gần rất nguy
Nhưng rồi lại chẳng thấy gì
Người ta lại cứ vô tư như thường
Sóng thần, động đất, bão bùng
Rồi ôn dịch khiến mọi vùng đều nguy
Bao người lặng lẽ ra đi
Không lời từ biệt, còn gì buồn hơn!
Nhưng người ta vẫn coi thường
Ác nhân tìm đủ cách lường gạt nhau
Kẻ tham kiếm cớ làm giàu
Con người giả dối lắm chiêu hại đời
Chúa thương cảnh báo nhiều rồi
Nhưng người ta chẳng nghe lời Ngài khuyên
Mọi điềm lạ rất tự nhiên
Nhưng là tiếng Chúa nhắn đêm nhắn ngày
Thấy điềm lạ cũng hay hay
Tò mò rồi lại quên ngay thôi mà
Thế nên chẳng ích lợi gì
Bởi tính hiếu kỳ như ngáo đá thôi
Rồi ai sẽ khóc hay cười
Khi Ngày Ấy đến rạch ròi phần riêng
Cái thời điểm ấy kinh hoàng
Thế nhân hoảng loạn, quay cuồng âu lo
Cứ vô tư sẽ ngu ngơ
Biết lo, biết sợ mới là khôn ngoan [*]
Chẳng gì mãi mãi vững bền
Địa cầu này nát, thế gian hết thời
Cuộc đời chẳng có hên – xui
Cũng không có kiếp luân hồi mà ham!
Chính nhân hãy đứng thẳng lên
Ngẩng đầu đón Chúa quang lâm tỏ tường
Đến giờ cứu chuộc rõ ràng
Con Người ngự đến vinh quang rạng ngời
TRẦM THIÊN THU
[*] Pl 2:12 – “Hãy biết run sợ mà gắng sức lo sao cho mình được cứu độ.”
[Niệm ý Lc 21:20-28 ≈ Mt 24:15-19, 29-31; Mc 13:14-17, 24-27]
Mọi điều ứng nghiệm tỏ tường
Lời tiên tri nói rõ ràng từ xưa
Nhưng thiên hạ vẫn làm ngơ
Chỉ coi như chuyện vui đùa mà thôi
Đến khi chuyện xảy ra rồi
Quay cuồng hoảng hốt, khóc lời nỉ non
Bất ngờ như ngọn sóng thần
Như vùng đất lở làm tan cửa nhà
Chúa luôn cảnh báo sớm khuya
Người ta cố chấp, tưởng đùa mà thôi
Bất ngờ rung chuyển đất trời
Hồn xiêu phách lạc, tiếng cười bặt tăm
Vội vàng đấm ngực ăn năn
Nhưng đã muộn màng, chẳng kịp nữa đâu
Chính nhân đứng dậy, ngẩng đầu
Đến giờ cứu chuộc, nhiệm mầu Chúa thương
Lời tiên tri nói rõ ràng từ xưa
Nhưng thiên hạ vẫn làm ngơ
Chỉ coi như chuyện vui đùa mà thôi
Đến khi chuyện xảy ra rồi
Quay cuồng hoảng hốt, khóc lời nỉ non
Bất ngờ như ngọn sóng thần
Như vùng đất lở làm tan cửa nhà
Chúa luôn cảnh báo sớm khuya
Người ta cố chấp, tưởng đùa mà thôi
Bất ngờ rung chuyển đất trời
Hồn xiêu phách lạc, tiếng cười bặt tăm
Vội vàng đấm ngực ăn năn
Nhưng đã muộn màng, chẳng kịp nữa đâu
Chính nhân đứng dậy, ngẩng đầu
Đến giờ cứu chuộc, nhiệm mầu Chúa thương
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment