Thứ Năm, 14 tháng 9, 2023

CẬN THỊ

[Niệm ý Lc 6:39-42 ≈ Mt 7:3-5]

Mắt mờ khó thấy đường đi
Mù lòa khổ lắm, đời là đêm đen
Chỉ là mù mắt xác thân
Mà còn khổ thế, mù hồn khổ hơn
Kinh sư, Biệt Phái lơn tơn
Mù mà cứ tưởng sáng hơn mọi người
Vội vàng lên mặt ngạo đời
Bởi ngu xuẩn mới coi trời bằng vung
Hồ đồ ăn nói lung tung
Nhà mình đầy rác, ra đường chê dơ
Có mắt mà tệ hơn mù
Giả nhân giả nghĩa, chẳng gì hay đâu
Bởi vì cận thị độ cao
Thấy gần chứ chẳng làm sao xa nhìn
Tưởng là tiến sĩ học khôn
Nào ngờ bằng giả mà còn khoe khoang
Học hành ba chữ bẻ ngang
Mà còn đòi vẽ những đường tiến lên
Kinh sư mấy chữ lem nhem
Vào hùa Biệt Phái tự khen nhau hoài
Mù mà lại dắt đường ai?
Hố kia sa xuống cả hai ngay mà
Chỉ là những đứa học trò
Làm sao có thể dám khoe với thầy?
Có học hết chữ nghĩa hay
Cũng chỉ bằng thầy chứ chẳng thể hơn
Cái xà trong mắt mình còn
Đừng đòi lấy rác trong con mắt người
Gương xưa ai cũng thấy rồi
Trách mình, chớ vội trách ai sai lầm

TRẦM THIÊN THU

CÁI RÁC MẮC CÁI XÀ
[Niệm ý Lc 6:39-42 ≈ Mt 7:3-5]

Dụ ngôn Chúa kể dạy khôn
Mắt mù không thể sáng hơn mắt thường
Mắt mù chẳng thấy con đường
Mà đòi dắt ắt xuống mương thôi mà
Trứng khôn hơn rận thật ư?
Điều đó chỉ là khoác lác mà thôi!
Học chưa biết chữ rạch ròi
Mà lại cứ đòi hơn được thầy sao?
Rõ ràng là thứ tào lao
Biết vài ba chữ chứ đâu đáng gì
Thế mà ảo tưởng, vội khoe
Bởi lẽ cái xà che khuất cái tôi
Cái tôi là thứ rất tồi
Chẳng thơm tho, chỉ bốc hơi hôi rình
Ngông nghênh quen thói giả hình
Ảo giác, hợm mình, suốt kiếp chẳng khôn
Dụ ngôn nghe để khôn hơn
Chẳng khôn thì chớ, lại còn thêm ngu
Xin cho biết phá cái xà
Để rồi cái rác vứt đi dễ dàng

TRẦM THIÊN THU

KHIẾM THỊ
[Niệm ý Lc 6:39-42 ≈ Mt 7:3-5]

Mắt to, mắt đẹp, mắt tinh
Rõ nhìn người khác, còn mình thì không!
Mắt to, mắt sáng, tỏ tường
Nhưng giống không tròng, nhìn đúng mà sai
Mù đời mà vẫn “ta đây”
Dắt mình chưa được, dắt ai mà đòi?
Mắt thì loạn, viễn, cận rồi
Lâu ngày không chữa nên đời mù luôn
Thà mù con mắt còn hơn
Mù đời thì chịu, vô phương chữa rồi
Bởi vì cố chấp khinh người
Giả nhân giả nghĩa, giả đời, lộng ngôn
Lộng ngôn rồi loạn ngôn luôn
Chứng mù mắt kéo cái mồm méo vênh
Mắt to, mắt đẹp, mắt tinh
Thế nhưng bị chứng thong manh thật rồi
Cho con biệt dược, Chúa ơi!
Chữa con khỏi chứng mù đời kẻo nguy!

TRẦM THIÊN THU

CÁI NHỎ CÁI TO
[Niệm ý Lc 6:39-42 ≈ Mt 7:3-5]

Mình chưa khôn thì đừng chê người dại
Đừng vênh vang mà ra vẻ dạy đời
Mắt mình mờ thì đừng dẫn đường người
Kẻo cả hai lại đưa nhau xuống hố

Sức mình yếu, đừng sĩ diện mà cố
Làm không được thì chớ có lắm lời
Hát không hay, đừng hát kẻo khổ người
Có vài chữ, chớ phô trương tài cán

Rác mắt người thì cho là lớn lắm
Xà mắt mình lại tưởng bụi nhỏ nhoi
Chân của mình dính bùn bẩn và hôi
Đừng cầm đuốc mà soi chân người khác

Đạo đức giả là che giấu cái ác
Để người ta lầm tưởng mình hiền lành
Vì tà tâm mà xét nét, tranh giành
Thói đểu giả là phong cách đểu thật

Xin Chúa giúp con lấy rác trong mắt
Để nhìn rõ vết ô uế đời con
Xin gìn giữ mắt con không láo liên
Khó với mình, không khó với người khác

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment