Thứ Tư, 13 tháng 9, 2023

BÀI THƠ HỎI NGÃ

Tiếng Việt hay thật là hay
Lang thang “lượm” được thơ này độc chiêu
Thơ vui mà ý nghĩa nhiều
Giống như chứa cả ca dao trong này
Văn chương cũng có ở đây
Dạy luôn chính tả cho ai sai lầm
Tiếng Việt kỳ diệu vô ngần
Nói như hát, đọc có vần thật hay!

BÀI THƠ HỎI NGÃ

MŨM MĨM béo, MỦM MỈM (tủm tỉm) cười

CỦ quả dành để biếu người CŨ xưa

KIỄNG chân, chậu KIỂNG đu đưa

KẺO hết, KẼO kẹt đêm mưa võng buồn

HỔ thẹn chưa HỖ trợ lương

GÃ kia GẢ bán người thương vì tiền

HẢO tâm lo chuyện HÃO huyền

Đi buôn LỖ vốn, nước màu LỔ loang

PHỦ phê chừ mới PHŨ phàng

Nửa đường GÃY gánh, GẢY đàn tìm vui

GÃI đầu tính ngược, tính xuôi

Còn lưng NỬA vốn NỮA thời tính sao

GIÃI bày GIẢI nghĩa dễ đâu

Chưa kịp ẩu ĐẢ qua cầu ĐÃ xong

Run RẨY phát RẪY dọn nương

GỠ rối điềm GỞ rộng đường nhân sinh

Chú RỂ bứt RỄ cây quỳnh

Ra sức BỬA củi cho mình BỮA ăn

BẨM thưa, bụ BẪM con người

Nói năng tao NHÃ, chim kia NHẢ mồi

MÃ ngoài mồ MẢ xinh tươi

Nhường cơm SẺ áo cho người SẼ vui

Linh CỮU vĩnh CỬU ai ơi

CỮ kiêng CỬ động bệnh thời sẽ qua

TẺ nhạt, gạo TẺ của ta

Gần mà giữ KẼ thà ra KẺ thù

KHẺ mỏ, nói KHẼ như ru

CỖ bàn, CỔ kính công phu phụng thờ

BỖNG dưng trầm BỔNG bất ngờ

BĨU môi dè BỈU ai chờ đợi ai

Bắt BẺ, BẼ mặt tía tai

LẺ loi lý LẼ gạt ngoài chẳng nghe

Ngoài vườn CHỎNG gọng CHÕNG tre

CẢI thiện, CÃI lại khó mà hòa nhau

CHĨNH (hũ) tương nghiêng, CHỈNH sửa mau

CỦNG cố lời nói cho nhau CŨNG đành

CỞI trói CỠI (cưỡi) ngựa phi nhanh

Xem ai cứng CỎI được dành CÕI tiên

BẢO ban, BÃO tố khắp miền

HẢNH nắng, HÃNH diện tuỳ duyên tuỳ thời

Hồ đầy XẢ nước cho vơi

Giữ gìn XÃ tắc kẻo thời suy vong

Chèo BẺO, bạc BẼO dài dòng

Quê hương rất ĐỖI ĐỔI thay phố phường

NGHĨ mình ngơi NGHỈ dưỡng thương

TĨNH tâm, TỈNH ngộ, tìm đường ẩn cư

TIỂU đội còn bận TIỄU trừ

Ngỡ rằng bảnh TẺN thành dư TẼN tò

SẢI tay, chú SÃI thập thò

Nhân sự thừa THÃI bị toà THẢI ra

Đứng SỮNG, SỬNG sốt sợ ma

Trẻ nói SÕI mà nhặt SỎI đá trôi

TRẢ nợ bằng một TRÃ xôi

NÃY giờ còn đợi hạt thôi NẢY mầm

Ẩn SĨ, SỈ nhục giận căm

GIẢ dại, GIÃ gạo thăng trầm cho qua

QUẪN trí nghĩ QUẨN sa đà

Chấp nhận xúi QUẨY hơn là QUẪY đuôi

Đâm THỦNG, THŨNG xuống thấp rồi

Đòn BẨY được dịp lên đồi BẪY chim

Đội NGŨ, giấc NGỦ lim dim

Ân SỦNG ướt SŨNG nằm im chờ thời

TỦM tỉm, đánh TŨM không lời

VĨ cầm, VĨ tuyến... VỈ ruồi giúp ta

Rác RƯỞI gấp RƯỠI hôm qua

ĐẨY xe, ĐẪY giấc người ta chối từ

ĐẢNG phái, ĐÃNG trí ưu tư

DỞ hơi, DỞ thói tật hư DỠ nhà

LẨN quẩn, LẪN lộn tuổi già

ĐỈNH chung, ĐĨNH đạc cũng là ĐỈNH cao

ĐỂ dành, hiếu ĐỄ về sau

DỂ ngươi thì chớ, yêu kiều DỄ thương

DỎNG tai, DÕNG dạc khiêm nhường

RẢNH rỗi san lấp RÃNH mương trước nhà

Qua NGÕ, NGỎ lời hát ca

QUẢNG cáo, thực tế cách ba QUÃNG đường

RỦ rê quyến RŨ nhiễu nhương

RỔ sảo, RỖ mặt vấn vương một thời

CHỬA đẻ, CHỮA bệnh, ai ơi!

Trường hợp HÃN hữu xin thời bỏ qua

Phá CŨI làm CỦI bếp nhà

Xén bớt công QUỸ, QUỶ ma chẳng từ

Hạt DẺ, đất DẼ suy tư

Sàng SẢY ít gạo đến giờ chưa xong

RỬA nhục thối RỮA mặc lòng

Hen SUYỄN, suy SUYỂN đợi mong bao ngày

CƯỠNG đoạt chim CƯỞNG trong tay

Xin đừng cà RỠN... RỞN gai ốc rồi

SỬA chữa, SỮA mẹ, em ơi!

SẪM màu, SẨM tối xin mời ghé thăm

MẨU bánh dành biếu MẪU thân

Đắt RẺ, ngã RẼ bao lần em qua

SỖ sàng, SỔ toẹt chẳng tha

GIẢ thật, GIÃ gạo cho qua tháng ngày

Gây GỔ, cây GỖ chuyền tay

Cánh HẨU, chầu HẪU ngồi chờ đổi ngôi

Mưa rỉ RẢ, mệt RÃ người

RÃO gân cốt, RẢO bước thời đi nhanh

Cây SẢ, suồng SÃ là anh

TẢ thực, TÃ lót để dành trẻ con

Chàng HẢNG, ai mở HÃNG buôn?

KỶ luật, KỸ xảo, mình luôn ghi lòng

HỦ tục, HŨ gạo ngày đông

Hỏi – Ngã khó, chớ NGÃ lòng NGẢ nghiêng!


(sưu tầm – có chỉnh đôi chỗ cho phù hợp và đúng vần thơ)

CHUYỆN RIÊNG

Có một phú hộ rất khô đạo, ông thường nói với vợ mỗi sáng Chúa Nhật khi vợ con sửa soạn đi lễ: “Em hãy đến nhà thờ dự lễ và cầu nguyện cho anh với nhé.”

Mỗi lần gặp gỡ bạn bè nói về chuyện đạo, ông thường khoe rằng ông không cần đến nhà thờ, không cần đọc kinh dự lễ, vì đã có vợ ông dự lễ, đọc kinh và cầu nguyện thay cho ông rồi.

Thời gian cứ trôi qua... Một hôm ông nằm mơ thấy ông và vợ đứng xếp hàng trước cửa Thiên Đàng đợi đến lượt bước vào. Cửa trời mở ra, mọi người tuần tự vui vẻ tiến vào. Đến lượt ông, thiên thần giữ cửa làm hiệu cho ông dừng lại. Thiên thần quay sang mỉm cười nói với vợ ông: “Bà cứ vào Thiên Đàng thay cho chồng bà luôn.”

Thế là chỉ có vợ ông tiến vào, còn ông phải đứng ngoài. Cảm giác tủi thân và tức giận khiến ông thức giấc. Ông không dám thuật lại giấc mơ cho vợ, nhưng điều khiến bà vợ ngạc nhiên là sáng Chúa Nhật hôm đó, thay vì nói với bà như thường lệ thì ông nói với vợ: “Đợi anh một chút. Từ nay, anh sẽ cùng với em đến nhà thờ dự lễ và cầu nguyện cho cả gia đình.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment