[Niệm ý Mt 10:24-33 ≈ Lc 12:2-9]
Trò không hơn thầy, tớ không hơn chủ
Được như thầy, được như chủ, khá rồi
Chủ nhà mà bị chê trách đấy thôi
Hẳn người nhà cũng bị chê bị trách
Nhưng đừng sợ mặc dù người ta ác
Chẳng gì giấu mà không tỏ lộ ra
Bí mật nào cũng bật mí thôi mà
Chẳng có gì mà người ta không biết
Điều Chúa nói lúc đêm hôm khuya khoắt
Ngài truyền phải nói ra giữa ban ngày
Và những điều đã được nghe rỉ tai
Thì leo lên mái nhà mà loan báo
Đừng có sợ những kẻ tâm địa xấu
Giết được xác mà không giết được hồn
Chỉ sợ Đấng diệt cả hồn cả thân
Ngài có thể tống vào trong hỏa ngục
Hai chim sẻ bán với giá rẻ mạt
Mỗi một con chỉ đáng nửa hào thôi
Ấy thế mà không một con nào rơi
Ngoài ý Cha, Đấng tạo thành trời đất
Đừng có lo, con người đáng giá nhất
Mỗi sợi tóc đều được Ngài đếm rồi
Ai tin nhận Chúa trước mặt loài người
Ngài nhận họ trước mặt Cha chí thánh
Được như thầy, được như chủ, khá rồi
Chủ nhà mà bị chê trách đấy thôi
Hẳn người nhà cũng bị chê bị trách
Nhưng đừng sợ mặc dù người ta ác
Chẳng gì giấu mà không tỏ lộ ra
Bí mật nào cũng bật mí thôi mà
Chẳng có gì mà người ta không biết
Điều Chúa nói lúc đêm hôm khuya khoắt
Ngài truyền phải nói ra giữa ban ngày
Và những điều đã được nghe rỉ tai
Thì leo lên mái nhà mà loan báo
Đừng có sợ những kẻ tâm địa xấu
Giết được xác mà không giết được hồn
Chỉ sợ Đấng diệt cả hồn cả thân
Ngài có thể tống vào trong hỏa ngục
Hai chim sẻ bán với giá rẻ mạt
Mỗi một con chỉ đáng nửa hào thôi
Ấy thế mà không một con nào rơi
Ngoài ý Cha, Đấng tạo thành trời đất
Đừng có lo, con người đáng giá nhất
Mỗi sợi tóc đều được Ngài đếm rồi
Ai tin nhận Chúa trước mặt loài người
Ngài nhận họ trước mặt Cha chí thánh
TRẦM THIÊN THU
Trò không thể hơn thầy
Tớ không thể hơn chủ
Đó là điều rất rõ
Mười là năm nhân hai
Trò có được như thầy
Tớ có được như chủ
Là khá lắm rồi đó
Chứ đừng nói là hơn
Chủ còn bị hàm oan
Huống chi người thân thiết
Nhưng đừng sợ chi hết
Hãy cứ là chính mình!
Đời lắm chuyện linh tinh
Lòng thế nhân thâm độc
Chẳng có ai bịt được
Miệng lưỡi của người đời
Nhưng sẽ lộ rạch ròi
Dù cố tình che giấu
Rồi người ta sẽ thấu
Điều bí mật lâu nay
Điều được nói bởi Thầy
Trong đêm khuya tĩnh mịch
Anh em cứ nói hết
Giữa ban mặt ban ngày
Điều được nghe rỉ tai
Hãy lên nơi cao vút
Cứ nói toạc ra hết
Thẳng thắn và công khai!
Tóc trên đầu đổi thay
Dù là đen hay trắng
Được đếm qua ngày tháng
Biết chính xác, không sai
Lạy Giê-su Ngôi Hai
Ngài trầm tư, nghiêm nghị
Quyết bảo vệ công lý
Điều xấu bị vạch trần
Ngài biết rõ lòng con
Hơn chính con tự biết
Xin giúp con chân thật
Can đảm triệt cái sai
Dù người đó là ai
Có thể bị họ ghét
Thiên Chúa là Sự Thật
Con quyết chỉ theo Ngài
Xin ban ơn đêm ngày
Để con luôn đủ sức
Tôn vinh Ngài mọi lúc
Dù sướng – khổ, vui – buồn
Tớ không thể hơn chủ
Đó là điều rất rõ
Mười là năm nhân hai
Tớ có được như chủ
Là khá lắm rồi đó
Chứ đừng nói là hơn
Huống chi người thân thiết
Nhưng đừng sợ chi hết
Hãy cứ là chính mình!
Lòng thế nhân thâm độc
Chẳng có ai bịt được
Miệng lưỡi của người đời
Dù cố tình che giấu
Rồi người ta sẽ thấu
Điều bí mật lâu nay
Trong đêm khuya tĩnh mịch
Anh em cứ nói hết
Giữa ban mặt ban ngày
Hãy lên nơi cao vút
Cứ nói toạc ra hết
Thẳng thắn và công khai!
Dù là đen hay trắng
Được đếm qua ngày tháng
Biết chính xác, không sai
Ngài trầm tư, nghiêm nghị
Quyết bảo vệ công lý
Điều xấu bị vạch trần
Hơn chính con tự biết
Xin giúp con chân thật
Can đảm triệt cái sai
Có thể bị họ ghét
Thiên Chúa là Sự Thật
Con quyết chỉ theo Ngài
Để con luôn đủ sức
Tôn vinh Ngài mọi lúc
Dù sướng – khổ, vui – buồn
Sinh ra đã khóc òa rồi
Có phải sợ đời mà bật khóc lên?
Có bao nỗi sợ sớm hôm
Khiến cho nhân thế bất an tháng ngày
Ba thù tứ phía bủa vây [*]
Giằng co phải – trái, loay hoay xác – hồn
Ban ngày chật nỗi tân toan
Ban đêm khắc khoải, chưa an giấc nồng
Ở nhà nỗi sợ mông lung
Đến lúc ra đường càng sợ nhiều hơn
Xin thương, lạy Chúa chí nhân
Giúp con can đảm vượt lên chính mình
Giúp con kiên vững đức tin
Không lo sợ dẫu yêu tinh đối đầu
Đời người như giấc chiêm bao
Bàng hoàng ác mộng sớm chiều, Chúa ơi!
Con xin tín thác vào Ngài
Mọi điều Ngài đã an bài trước, sau
Quan phòng giữa cuộc bể dâu
Tóc con được đếm bao nhiêu sợi rồi
Sợi đen – trắng, sợi ngắn – dài
Sợi nào việc nấy, rạch ròi phần riêng
Có phải sợ đời mà bật khóc lên?
Có bao nỗi sợ sớm hôm
Khiến cho nhân thế bất an tháng ngày
Ba thù tứ phía bủa vây [*]
Giằng co phải – trái, loay hoay xác – hồn
Ban ngày chật nỗi tân toan
Ban đêm khắc khoải, chưa an giấc nồng
Ở nhà nỗi sợ mông lung
Đến lúc ra đường càng sợ nhiều hơn
Xin thương, lạy Chúa chí nhân
Giúp con can đảm vượt lên chính mình
Giúp con kiên vững đức tin
Không lo sợ dẫu yêu tinh đối đầu
Đời người như giấc chiêm bao
Bàng hoàng ác mộng sớm chiều, Chúa ơi!
Con xin tín thác vào Ngài
Mọi điều Ngài đã an bài trước, sau
Quan phòng giữa cuộc bể dâu
Tóc con được đếm bao nhiêu sợi rồi
Sợi đen – trắng, sợi ngắn – dài
Sợi nào việc nấy, rạch ròi phần riêng
Có bao điều đáng sợ
Giữa cuộc sống trần gian
Ác nhân như ác quỷ
Thấy mà sợ phát run
Sự dữ thật dáng sợ
Nhưng là phần thế gian
Còn đáng sợ hơn nữa
Khi linh hồn khiếp run
Thế gian hại phần xác
Không thể hại linh hồn
Chúa là Đấng quyền phép
Mới đáng sợ, đáng run
Đời vui buồn, sướng khổ
Người ta bảo hên – xui
Thật ra là Ý Chúa
Tóc cũng đếm rạch ròi
Đừng vội vàng chê trách
Khi thấy ai kém mình
Đời có xuôi, có ngược
Ý Chúa vẫn phân minh
Ai cũng là con Chúa
Có một giá trị riêng
Chẳng ai hơn hoặc kém
Chúa tiền định, quan phòng
Giữa cuộc sống trần gian
Ác nhân như ác quỷ
Thấy mà sợ phát run
Nhưng là phần thế gian
Còn đáng sợ hơn nữa
Khi linh hồn khiếp run
Không thể hại linh hồn
Chúa là Đấng quyền phép
Mới đáng sợ, đáng run
Người ta bảo hên – xui
Thật ra là Ý Chúa
Tóc cũng đếm rạch ròi
Khi thấy ai kém mình
Đời có xuôi, có ngược
Ý Chúa vẫn phân minh
Có một giá trị riêng
Chẳng ai hơn hoặc kém
Chúa tiền định, quan phòng
Chẳng gì mà phải sợ ai
Dù ai thì cũng là loài người thôi
Thật thà, thẳng thắn, rạch ròi
Không tâng bốc, chẳng nịnh ai bao giờ
Không khoác lác, chẳng giả vờ
Mình là ta mãi, cứ ta là mình
Chẳng là bóng, chẳng là hình của ai
Pha-ri-sêu thích giả nai
Bởi vì họ chính là người mưu mô
Giật dây, thọc gậy bánh xe
Nói đàng, làm nẻo, vẫn khoe mình tài
Nịnh trên, quát dưới, lắm lời
Hèn hạ, bất tài, thích chức quyền cao
Ngày xưa bè lũ thế nào
Ngày nay cũng vậy, như bèo đầy sông
Dù ai thì cũng là loài người thôi
Thật thà, thẳng thắn, rạch ròi
Không tâng bốc, chẳng nịnh ai bao giờ
Không khoác lác, chẳng giả vờ
Mình là ta mãi, cứ ta là mình
Chẳng là bóng, chẳng là hình của ai
Pha-ri-sêu thích giả nai
Bởi vì họ chính là người mưu mô
Giật dây, thọc gậy bánh xe
Nói đàng, làm nẻo, vẫn khoe mình tài
Nịnh trên, quát dưới, lắm lời
Hèn hạ, bất tài, thích chức quyền cao
Ngày xưa bè lũ thế nào
Ngày nay cũng vậy, như bèo đầy sông
Thầy mà còn bị khinh chê
Chắc chắn là trò cũng chẳng ai khen
Điều Thầy nói lúc đêm hôm
Ban ngày ban mặt nói lên rõ ràng
Xác thân là của đời thường
Giết được xác, chẳng giết hồn được đâu
Chẳng gì mà phải sợ nhau
Mà chỉ sợ Đấng tối cao trên trời
Chính Ngài tạo tác muôn loài
Có quyền tiêu diệt mọi người trần gian
Cả hồn lẫn xác tiêu tan
Khốn trong hỏa ngục đến muôn muôn đời
Tóc kia Ngài cũng đếm rồi
Chim kia cũng chẳng tuyệt vời hơn ai
Nhưng Ngài chăm sóc mọi ngày
Con người quý giá hơn loài chim kia
Thế nên đừng sợ, chớ lo
Vững tin Thiên Chúa nhân từ, xót thương
Tin hay chối giữa đời thường
Muốn sao được vậy, công bằng phân minh
Chắc chắn là trò cũng chẳng ai khen
Điều Thầy nói lúc đêm hôm
Ban ngày ban mặt nói lên rõ ràng
Xác thân là của đời thường
Giết được xác, chẳng giết hồn được đâu
Chẳng gì mà phải sợ nhau
Mà chỉ sợ Đấng tối cao trên trời
Chính Ngài tạo tác muôn loài
Có quyền tiêu diệt mọi người trần gian
Cả hồn lẫn xác tiêu tan
Khốn trong hỏa ngục đến muôn muôn đời
Tóc kia Ngài cũng đếm rồi
Chim kia cũng chẳng tuyệt vời hơn ai
Nhưng Ngài chăm sóc mọi ngày
Con người quý giá hơn loài chim kia
Thế nên đừng sợ, chớ lo
Vững tin Thiên Chúa nhân từ, xót thương
Tin hay chối giữa đời thường
Muốn sao được vậy, công bằng phân minh
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment