Còn chiến đấu là còn cố gắng, còn cố gắng là còn thở, còn thở là còn sống. Đơn giản thế thôi!
Giáo Hội có ba thành phần hiệp nhất với nhau: Giáo Hội vinh quang, Giáo Hội lữ hành, và Giáo Hội đau khổ. Là những người đang lữ hành trần gian, chúng ta hiệp hành với nhau và chiến đấu không ngừng. Sách Gương Chúa Giêsu khuyên: “Con người nên chiến đấu thật nhiều với chính mình, lâu ngày mới có thể thắng được mình, đó là đem tình yêu của mình hoàn toàn quy hướng về Thiên Chúa.”
Hai tông đồ Phêrô và Phaolô cũng đã từng
chiến đấu hết mình để chiến thắng chính mình và vì Đức Giêsu Kitô. Cuộc chiến
nào cũng gian khổ. Có chấp nhận “nằm gai” thì mới hy vọng lúc “nếm mật” với
niềm vui chiến thắng.
Tất nhiên chiến đấu là điều không dễ, luôn
phải cố gắng hết sức. Thánh Barsanuphius nói: “Điều gì tốt phải đạt cho bằng được, hãy chiến đấu nếu cần. Vậy, anh em
đừng sợ cám dỗ, nhưng hãy vui mừng, bởi vì chúng đưa đến thành tựu. Thiên Chúa
phù giúp và bảo vệ anh em.” Thánh Bernard đặt vấn đề: “Cám dỗ nhất thiết phải có. Bởi vì ai sẽ được tôn vinh nếu không phải
là người đã chiến đấu vì thánh luật? Và người ấy chiến đấu thế nào được nếu như
chẳng có ai tấn công?” Rất chí lý!
Với hai nét riêng biệt và được Thiên Chúa đặc
cách, Phêrô và Phaolô trở thành hai cột trụ vững chắc chống đỡ Giáo Hội. Ông
Phêrô được Chúa Giêsu hứa và giao trọng trách: “Thầy đã cầu nguyện cho anh
để anh khỏi mất lòng tin. Phần anh, một khi đã trở lại, hãy làm cho anh em của
anh nên vững mạnh.” (Lc 22:32) Sau khi phục sinh, Chúa Giêsu đã trao cho
ông “Chìa Khóa Nước Trời” với chức vụ giáo hoàng tiên khởi, còn ông Phaolô được
chọn làm Tông Đồ của Dân Ngoại. Cả hai đều bị Thiên Chúa thu phục, và cả hai đã
thần phục.
Thánh Ý Thiên Chúa nhiệm mầu, chúng ta không
thể lý luận theo lý lẽ phàm nhân. Một ngư phủ Simôn cương trực, thẳng thắn,
thật thà, nhưng cũng hèn nhát, thế nên ông chẳng ngần ngại chối bỏ Thầy mình
ngay trong lúc cấp bách nhất, thậm chí có lần còn bị Chúa Giêsu nguyền rủa là
Satan, (Mt 16:23) nhưng một Phêrô hèn nhát đó đã biến thành một Phêrô can đảm
và chịu đóng đinh ngược vì Thầy Giêsu. Một Saolê hung tàn và bạo ngược, quyết
tâm sát hại bất cứ ai dám tuyên xưng Đức Kitô là Con Thiên Chúa, thậm chí ông còn
chủ trì trong cuộc sát hại Phó tế Stêphanô, (Cv 7:58) nhưng một Saolê độc ác đã
trở thành một Phaolô rao giảng về Đức Kitô chịu chết và phục sinh một cách nhiệt
thành. Là người trí thức, ông đã để lại cho Giáo Hội những lá thư vô giá.
Chắc chắn ai theo Chúa Giêsu cũng phải chiến
đấu và chịu nhiều đau khổ, bằng cách này hay cách khác, như Kinh Thánh xác
định: “Vàng phải được tôi luyện trong lửa, những người sáng giá phải được
thử trong lò ô nhục.” (Hc 2:5) Sách Công Vụ cho biết thực tế: “Thời kỳ
ấy, vua Hêrôđê ra tay ngược đãi một số người trong Hội Thánh. Nhà vua đã cho CHÉM
ĐẦU ông Giacôbê là anh ông Gioan. Thấy việc đó làm vừa lòng người Do-thái, nhà
vua lại cho BẮT cả ông Phêrô nữa. Bấy giờ đang là tuần lễ Bánh Không Men. Bắt
được rồi, nhà vua truyền tống ngục và giao cho bốn tốp lính canh gác, mỗi tốp
gồm bốn người, định sau lễ Vượt Qua sẽ điệu ông ra cho dân chúng. Đang khi ông
Phêrô bị giam giữ như thế, Hội Thánh không ngừng dâng lên Thiên Chúa lời cầu
nguyện khẩn thiết cho ông.” (Cv 12:1-5)
Có một phép lạ xảy ra nhãn tiền: “Trong
đêm trước ngày bị vua Hêrôđê đem ra xử, ông Phêrô ngủ giữa hai người lính và bị
khóa vào hai cái xiềng. Trước cửa ngục lại có lính canh. Bỗng thiên sứ của Chúa
đứng bên cạnh ông, ánh sáng chói rực cả phòng giam. Thiên sứ đập vào cạnh sườn
ông Phêrô, đánh thức ông và bảo ông đi. Xiềng xích liền tuột khỏi tay ông.
Thiên sứ bảo ông thắt lưng và xỏ dép. Ông làm như vậy. Rồi thiên sứ lại bảo ông
khoác áo choàng vào và đi theo thiên sứ. Ông liền theo ra mà không biết việc
thiên sứ làm đó có thật hay không, cứ tưởng là mình thấy một thị kiến.” (Cv
12:6-9) Chuyện xảy ra ngoạn mục tưởng như chỉ có trong phim ảnh, viễn tưởng,
thế nhưng lại là chuyện có thật. Chính ông Phêrô cũng không hề biết mình tỉnh
hay mơ, nhưng hoàn toàn là sự thật. Việc Chúa làm thật kỳ diệu, vì “đối với
Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.” (Lc 1:37)
Nhà tù nào cũng có lính canh, nhưng ở đây lính
canh như ngủ mê, không hay biết gì. Qua vọng canh thứ nhất, rồi vọng canh thứ
hai, thiên sứ và ông Phêrô tới trước cửa sắt thông ra phố. Cửa tự động mở ra
trước mặt hai người. Ra đến ngoài, đi hết một đường phố, bỗng nhiên thiên sứ bỏ
ông mà đi. Lúc ấy ông Phêrô mới hoàn hồn: “Bây giờ tôi biết thực sự là Chúa
đã sai thiên sứ của Người đến, và Người đã cứu tôi thoát khỏi tay vua Hêrôđê và
khỏi mọi điều dân Do Thái mong muốn tôi phải chịu.” (Cv 12:11) Sự thật minh
nhiên. Thực tế trăm phần trăm chứ không là chiêm bao hoặc ảo giác.
Tục ngữ Việt Nam nói: “Ăn cây nào rào cây
nấy.” Đó là quy luật tất yếu trong cuộc sống đời thường. Về phương diện tâm
linh cũng không khác gì. Ai cũng lãnh nhận Ơn Chúa quá nhiều mà ít khi tạ ơn, rất
cần tự nhủ như Thánh Vịnh gia: “Tôi sẽ không ngừng chúc tụng Chúa, câu hát
mừng Người chẳng ngớt trên môi. Linh hồn tôi hãnh diện vì Chúa, xin các bạn
nghèo nghe tôi nói mà vui lên. Hãy cùng tôi ngợi khen Đức Chúa, ta đồng thanh
tán tụng danh Người. Tôi đã tìm kiếm Chúa, và Người đáp lại, giải thoát cho
khỏi mọi nỗi kinh hoàng.” (Tv 34:2-5) Thiên Chúa rất vui lòng chúc lành nếu
chúng ta chân thành như thế.
Thiên Chúa giàu lòng thương xót, không làm
ngơ những người thành tín: “Ai nhìn lên Chúa sẽ vui tươi hớn hở, không bao
giờ bẽ mặt hổ ngươi. Kẻ nghèo này kêu lên và Chúa đã nhận lời, cứu cho khỏi mọi
cơn nguy khốn. Sứ thần của Chúa đóng trại chung quanh để giải thoát những ai
kính sợ Người.” (Tv 34:6-8) Thánh Vịnh gia chia sẻ kinh nghiệm tâm linh: “Hãy
nghiệm xem Chúa tốt lành biết mấy: hạnh phúc thay kẻ ẩn náu bên Người!” (Tv
34:9) Chắc hẳn tín nhân nào cũng có cảm nghiệm riêng về sự ngọt ngào như vậy
với mức độ nào đó.
Với Thánh Phaolô, nhờ kinh nghiệm từ cú ngã
ngựa, loại kinh nghiệm độc nhất vô nhị, và đó cũng là phép lạ nhãn tiền, Thánh
Phaolô trở nên trưởng thành tâm linh nên chân thành chia sẻ tâm sự: “Tôi sắp
phải ĐỔ MÁU ra làm lễ tế, đã đến giờ tôi phải ra đi. Tôi đã đấu trong cuộc thi
đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin. Giờ đây tôi chỉ còn
đợi vòng hoa dành cho người công chính; Chúa là vị Thẩm Phán chí công sẽ trao
phần thưởng đó cho tôi trong Ngày Ấy, và không phải chỉ cho tôi, nhưng còn cho
tất cả những ai HẾT TÌNH MONG ĐỢI Người xuất hiện.” (2 Tm 4:6-8) Mục đích đời
Kitô hữu chỉ mong như vậy. Ước gì chúng ta cũng có thể xác định điều đó, nhất
là khi sắp từ biệt cõi đời này!
Thánh Phaolô nói vậy vì hoàn toàn tín thác
vào Thiên Chúa. Ông tâm sự: “Có Chúa đứng bên cạnh, Người đã ban sức mạnh
cho tôi, để nhờ tôi mà việc rao giảng được hoàn thành, và tất cả các dân ngoại
được nghe biết Tin Mừng. Và tôi đã thoát khỏi nanh vuốt sư tử. Chúa sẽ còn cho
tôi thoát khỏi mọi hành vi hiểm độc, sẽ cứu và đưa tôi vào vương quốc của Người
ở trên trời. Chúc tụng Người vinh hiển đến muôn thuở muôn đời.” (2 Tm
4:17-18)
Thánh Phaolô giỏi về kiến thức đời thường và
giỏi cả kiến thức tâm linh, đồng thời như một tâm lý gia vậy. Các thư của Thánh
Phaolô là kho tàng về đời sống tâm linh, chúng ta có thể thấy mọi trường hợp mà
hằng ngày chúng ta vẫn gặp. Kiếp phàm nhân nhiêu khê đủ thứ, giằng co đủ kiểu,
bởi vì cuộc đời là một cuộc chiến triền miên, liên lỉ, không nghỉ bao giờ.
Chính Thánh Phaolô cũng đã than phiền về tính vô định của mình: “Điều tôi
muốn thì tôi lại không làm, điều tôi không muốn thì tôi lại làm.” (Rm 7:19)
Con người là thế, chán thật đấy! Nhưng cũng
vì thế mà phải nỗ lực từ bỏ chính mình để có thể tiếp tục vác thập giá theo Chúa.
Muốn hay không muốn, đó là vấn đề, chứ vác thập giá thì “oải” lắm cứ kéo lê, rồi
ngã quỵ,… Mỏi mệt lắm! Chúa biết hết mọi sự. (1 Ga 3:20) Ngài toàn năng, quan
phòng và tiền định mọi thứ, ngay cả từng sợi tóc trên đầu mỗi người chúng ta
cũng đếm hết. (Mt 10:30) Khổ không thể tránh, sướng không thể đòi.
Không ai muốn đau khổ, nhưng chính đau khổ đã
biến đổi cả hai “lão tướng” Phêrô và Phaolô. Thật vậy, đau khổ làm cho người ta
có kinh nghiệm để “rút ra” những bài học giá trị để có thể nên người – cả đời
thường và tâm linh. Đau khổ có giá trị kỳ diệu, thế nên chính Đức Kitô đã chịu
đau khổ tới tột cùng để làm gương cho chúng ta. Ngài đau khổ để chúng ta được
hạnh phúc, Ngài chết để chúng ta được sống dồi dào. Để có thể chịu đau khổ,
người ta phải có niềm tin vừa lớn vừa mạnh. Đó chính là loại “siêu vũ khí” để
chúng ta tự tin mà chiến đấu hằng ngày, như Thánh Gioan xác định: “Điều làm
cho chúng ta THẮNG ĐƯỢC thế gian là LÒNG TIN của chúng ta.” (1 Ga 5:4) Quả
thật, niềm tin rất kỳ diệu!
Trình thuật Mt 16:13-19 nói về việc tuyên tín
của Phêrô trước khi nhận trọng trách làm giáo hoàng. TIN và YÊU là hai “luật
buộc” để làm “cột trụ” trong đời sống tâm linh của mỗi Kitô hữu. Đúng như người
ta nói: “Vô tri bất mộ.” Thật vậy, khi Đức Giêsu đến vùng kế cận thành
Xêdarê Philípphê, Ngài hỏi các môn đệ xem thiên hạ nói gì về Ngài. Hỏi là hỏi
thế thôi, chứ Ngài thừa biết tất cả. Vả lại, Ngài hỏi là để chúng ta tự xác định
niềm tin của chính mình. Sau khi nghe Thầy hỏi vậy, các ông thưa: “Kẻ thì
nói là ông Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Êlia, có người lại cho là ông
Giêrêmia hay một trong các vị ngôn sứ.”
Mỗi người mỗi ý theo tầm nhìn riêng của mình.
Rồi Ngài hỏi ý kiến của các môn đệ. Vốn tính cương trực, ông Simon Phêrô đại
diện anh em thưa ngay: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Đó
là bản lĩnh – nghĩ sao nói vậy. Và Ngài nói với ông: “Này anh Simon con ông
Giôna, anh thật là người CÓ PHÚC, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều
ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời.” Rồi Ngài xác định: “Anh
là Phêrô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy,
và quyền lực tử thần sẽ KHÔNG thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khóa Nước
Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới
đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy.” Ngay lúc
ông Phêrô nhận Chìa Khóa Nước Trời là lúc ông trở thành giáo hoàng tiên khởi
của Giáo Hội.
Ngư phủ Phêrô thật diễm phúc, nhưng trọng
trách chẳng nhẹ: Chài lưới những con người về cho Thiên Chúa. Chúa Giêsu nói: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít. Vậy
anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.” (Mt 9:37) Phêrô là một
trong những người đầu tiên được mời gọi đi theo Ngài, và ông đã bỏ tất cả để
theo Ngài.
Dấu hiệu ơn gọi là có Đức Tin mạnh mẽ và đúng
đắn – như Ápraham được Thiên Chúa kêu gọi. Đức Tin đó đơn giản và rõ ràng,
nhưng quan trọng. Không cần mức cao về Chỉ Số Thông Minh (IQ – Intelligence Quotient),
mà cần mức cao về Chỉ Số Đức Tin (FQ – Faith Quotient). Chúa Giêsu xác định với
các môn đệ: “Không phải anh em đã chọn
Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi.”
(Ga 15:16)
Mừng lễ Thánh Phêrô và Thánh Phaolô, thường
thì người ta chỉ chú ý hiện tại: MỪNG và VUI. Nhưng có ai lưu ý rằng VUI MỪNG
như vậy thì phải làm gì? Đó mới là vấn đề. Cuộc đời là cuộc chiến – cuộc chiến
khó nhất là chiến đấu với chính mình – vượt qua chính mình.
Thời nào cũng có bách hại, chỉ khác về cách
thức và mức độ. Sẽ chẳng bao giờ yên thân nếu là Kitô hữu. Thật vậy, Kitô hữu
luôn bị bách hại đủ kiểu, mà bách hại không gì khác là chiến đấu – chiến đấu
với ba thù, trong đó khó nhất là “chiến đấu để chiến thắng chính mình.”
Lạy Thiên Chúa, Đấng là Đầu và Cuối, xin ban cho
chúng con những gì cần thiết theo ý Ngài. Xin hai thánh Phêrô và Phaolô
nguyện giúp cầu thay cho chúng con trong cuộc chiến đời thường mà bất thường này.
Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại.
Amen.
TRẦM THIÊN THU
✽ Ngón Chân Của Thánh Phêrô
✽ Hai Loại Lửa – https://tramthienthu.blogspot.com/2020/08/hai-loai-lua.html
✽ Tông Đồ Của Mọi Người
✽ Trở Nên Mới Trong Đức Kitô
No comments:
Post a Comment
Comment