Cuối năm trăng lặng lo âu điều gì?
Cuộc đời lắm nỗi nhiêu khê
Dẫu trăng là Nguyệt, Hằng Nga vẫn buồn
Sáng mờ huyền ảo lạnh cơn nỗi niềm
Tròn thương, khuyết nhớ cuối năm
Trăng nằm đơn độc xa xăm cuối trời
Biết bao chuyện để con người băn khoăn
Trăng như mắt của trời đêm
Dõi miền thăm thẳm u trầm hồn khuya
Cuối năm xin Chúa thứ tha lỗi lầm
Trăng đời con vẫn âm thầm
Xin Ngài khơi sáng để tôn vinh Ngài
[*] Gv 3:1-8.
NÔI XUÂN
Âm thầm khóc, tiếng nấc nghẹn tủi thân
Con mất Mẹ phải lót lá mà nằm
Buồn mồ côi khát khao một mái ấm
Gia đình là nguồn hạnh phúc chứa chan
Nơi sum họp, chia sẻ mọi vui buồn
Ôi, chiếc nôi cuộc đời tuyệt vời quá!
Gia đình là chiếc nôi ấm Tình Xuân
Còn Cha Mẹ, mùa Xuân đẹp vô ngần
Mất Cha Mẹ, Tết không còn màu đỏ!
Lạy Thiên Chúa, xin thương kiếp mồ côi
Xin giúp họ vui Xuân với Tình Ngài
Chỉ có Ngài là Chúa Xuân bất diệt
Nắng chợt hiền dịu, trong suốt tựa pha-lê
Men lãng mạn ướp nỗi đam mê
Mọi người nao nức chờ Tết
Con Trăng cuối cùng của năm
Có ai cảm thấy chút lưu luyến gì chăng?
Năm cũ chia tay từ biệt
Những nụ xinh xanh mướt thật dễ thương
Xuân chưa đến mà ong, bướm đã lượn vòng
Khiến lòng người cũng thấy chộn rộn
Chật cả những ngày cuối năm
Bao mơ ước lặng thầm
Cứ miệt mài chảy dài vào hướng Tết
Nam, phụ, lão, ấu đều chợt mừng vui
Dù Xuân chẳng bắt buộc ai
Phải chăng là phép mầu của Tạo Hóa?
Mà nhiều người vẫn ưu tư bao điều!
Én chao nghiêng mỏi cánh chiều
Bướm, ong như cũng xuyến xao cuối trời
Cành e ấp những nụ mai
Sao chưa muốn nở cho ngày vàng hoe?
Bên đường dừng chổi đứng nghe
Người phu quét rác giao thừa chưa xong
Bước chân từng nhịp long đong
Trên tay xấp vé số buồn ai kia
Tết này lại phải xa quê
Vì tiền không có về nhà đón Xuân
Đời ai cũng khoảng trăm năm
Cớ sao người sướng, kẻ buồn lắt lay?
Bao mùa Xuân đã qua tay
Vẫn không được chút vui ngày Xuân sang
Nghe thơm mùi vị bánh chưng
Bao nhiêu ký ức lạ thường càn khôn
Nén nhang thắp, khói bồn chồn
Bàn không kẹo, mứt, Tết buồn, Xuân ơi!
TRẦM THIÊN THU
XUÂN NGƯỢC
Chẳng ai thích, chẳng ai ưa chút nào
Chẳng ai mến, chẳng ai yêu
Ngược đời như “kẻ chiêm bao” giữa đời
Ngược đời là kẻ khác người
Cũng là hợp lý khi đời khinh chê
Ngược đời nhất: Chúa Giê-su
Làm thì “xốn mắt,” nói thì “chướng tai”
Ngược đời Bát Phúc đó thôi [1]
Phúc là nghèo khó, chơi vơi bọt bèo
Phúc là đói khát, khổ đau
Phúc là thương xót và yêu kẻ thù
Phúc là bị ghét, bị chê
Phúc là chịu thiệt, im re, hiền lành
Phúc là xây dựng hòa bình
Thứ tha mọi sự dẫu mình thiệt thân
Lại còn phải tỉnh thức luôn
Kẻo mà nước ngập tới chân bất ngờ [2]
Nào là cửa hẹp cứ vô
Lối nào chật chội thì đi ngay vào [3]
Ngược đời chắc chắn gieo neo
Mà sao Chúa lại yêu cầu làm chi?
Thầy Giê-su dạy kỳ ghê
Răng mà chịu nổi bi chừ, Thầy ơi!
Thế nhưng đệ tử biết rồi
Thầy đâu xúi dại để người lao đao
Con xin cố gắng sớm chiều
Nát vai thập tự vì yêu mến Thầy
Xuân về nhắp chén rượu cay
Con nhớ đến Thầy gian khổ vì con
Ngược đời con hứa quyết tâm
Như Thầy đã ngược vì Xuân Nước Trời
TRẦM THIÊN THU
[1] Mt 5:3-11. [2] Mt 24:44. [3] Mt 7:13-14.
THÔI
Cuối năm, công việc thợ mộc cũng bớt vất vả hơn trước. Bố Giuse đã có kế hoạch cho Bé Giêsu học thêm. Thấy Bố Giuse và Mẹ Maria xem cuốn sách gì đó. Bé Giêsu chạy tới và hỏi:
– Sách gì vậy, Bố Mẹ?
Mẹ Maria xoa đầu Con Trai, nói:
– Sách Tiếng Việt, Con à!
– Sao Bố có sách này?
– Bố mới mua.
– Ở Do Thái có bán sao Bố?
– Không. Bố nhờ người mua ở Việt Nam đấy.
Bé Giêsu kéo tay Bố Giuse:
– Làm gì vậy, Bố?
– Bố định cho Con học.
– Ôi! Ở Do Thái mà học tiếng Việt chi vậy Bố?
– Học để mai mốt Con qua đó mà truyền giáo chứ?
– Bố đưa Con xem thử.
Vài phút sau…
– Bố ơi, không ổn rồi. Chữ nghĩa lung tung thế này chắc là nhức
đầu lắm!
Mẹ Maria nói thêm:
– Em thấy Con nói đúng đấy!
– Để Anh xem lại.
Một lát sau…
– Ừ, không được, Em à!
– Anh thấy gì sao?
– Anh mua sách mà bị lừa rồi. Chữ nghĩa lung tung thật. Tiến sĩ cả
ngàn người mà soạn sách giáo khoa tiểu học kiểu này thì… chết thật!
Mẹ Maria sốt ruột:
– Anh nói rõ xem nào!
– Đây này. “Cây nêu” mà dạy đọc là “cây lêu,” “thùng rác” mà dạy
viết là “thùng giác,” “con bê” mà dạy là “con nghé,” “trái đu đủ” mà dạy là
“cái đu,”...
– Ôi, thế thì nguy hiểm quá, Anh ơi!
– Nguy hiểm thật. Con cháu Việt Nam bị ngu hóa thế này thì tội
nghiệp quá! Những người soạn sách giáo khoa toàn là tiến sĩ giấy. Thôi, không
cho Con học tiếng Việt nữa!
Bé Giêsu khoái chí:
– Vậy hả Bố? Con cảm ơn Bố Giuse yêu dấu!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment