Mùa Vọng là thời gian chuẩn bị và mong đợi Chúa Giêsu giáng sinh. Thời gian mong chờ đó có liên quan một người đặc biệt là Gioan Tẩy Giả. Trình thuật Mt 3:1-12 nói về “con người giao thời” đó. Ông là “dấu nối” giữa Tân Ước và Cựu Ước, người “dọn đường” cho Đấng Thiên Sai.
Làm gì cũng phải
chuẩn bị, sự kiện càng quan trọng càng phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Cuộc sống có
nhiều sự kiện phải chuẩn bị: Lễ, Tết, cưới hỏi, giỗ chạp, sinh nhật, dịp kỷ
niệm đặc biệt nào đó,...
Trong hoang địa
miền Giuđê, ông Gioan Tẩy Giả kêu gọi: “Anh
em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.” Kinh Thánh cho biết rằng ông
chính là người được ngôn sứ Isaia đã đề cập: “Có tiếng người hô trong hoang địa: Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa,
sửa lối cho thẳng để Người đi.” DỌN và SỬA là hai hành động cần thiết: Dọn
là làm cho sạch sẽ, Sửa là làm cho ngay ngắn. Phải dọn trước rồi mới sửa, làm
ngược lại là trái khoáy, vô lý.
Người giản dị là
người có chiều sâu nội tâm, thần kinh vững mạnh. Ông Gioan là “dị nhân” thứ
thiệt, “bụi đời” chính cống, sống rất giản dị: mặc áo lông lạc đà, thắt lưng
bằng dây da, thực phẩm là châu chấu và mật ong rừng. Ông có đặc điểm khác
người: thật thà và thẳng thắn. Ông nói thật, nói thẳng vì muốn bảo vệ công bình
xã hội, luân thường đạo lý nên bị những kẻ mưu ác ghét bỏ, toa rập với nhau lấy
thủ cấp của ông. (x. Mt 14:3-11)
Thiên hạ nghe nói
có có người tên Gioan rất “bụi đời” nhưng ăn nói lưu loát và phong cách lạ
lùng, từ Giêrusalem và khắp miền Giuđê cùng khắp vùng ven sông Giođan, người ta
kéo đến ùn ùn để xem thế nào. Có lẽ mới đầu họ chỉ tò mò theo bản tính hiếu kỳ,
nhưng càng nghe càng thấm những lời lẽ chí lý của Gioan. Thế là họ cùng nhau
thú tội và xin ông làm phép rửa cho họ tại dòng sông Giođan.
Ông thấy nhiều
người Pharisêu và Sađốc đến chịu phép rửa, ông biết họ chỉ giả vờ để mưu mô
chuyện khuất tất nên nói thẳng: “Nòi rắn
độc kia, ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp giáng
xuống vậy? Các anh hãy sinh hoa quả để chứng tỏ lòng sám hối. Đừng tưởng có thể
bảo mình rằng: ‘Chúng ta đã có tổ phụ Ápraham.’ Vì, tôi nói cho các anh hay,
Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu ông Ápraham.” Nghe
“xóc óc” ghê! Thế nhưng phải nói thẳng với họ vì họ giả hình, bề ngoài nhìn hiền
như chiên ngoan mà bề trong là con cọp dữ. Mặc dù tự ái lắm, nhưng họ không thể
nói gì để phản đối, vả lại ông Gioan “phang” quá đúng rồi.
Thấy họ im lặng,
ông Gioan nói rõ luôn: “Cái rìu đã đặt
sát gốc cây: bất cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị chặt đi và quăng vào lửa.
Tôi, tôi làm phép rửa cho các anh trong nước để giục lòng các anh sám hối. Còn
Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người.
Người sẽ làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần và lửa. Tay Người cầm nia,
Người sẽ rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy
thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi.” Ông nói thật, không hề hù dọa,
vì đó là cách Thiên Chúa tẩy sạch.
Hôm nay, và ngay
bây giờ, lời cảnh báo của ông Gioan nói với nhóm Pharisêu và Sađốc cũng dành
cho mỗi chúng ta. Thuận ngôn gây nghịch nhĩ, nhưng thuốc đắng mới đã tật. Phúc
cho ai cảm thấy “ngứa tai” và “đắng lòng” khi nghe những lời thật như vậy. Có
hồn thì tự liệu lấy!
Tắm gội và tẩy
rửa là điều cần thiết, nhất là thời đại ngày nay, ô nhiễm đủ thứ – từ thể lý
đến tinh thần, cả ngoài đời và trong đạo. Sống trong môi trường ô nhiễm nặng
như Việt Nam hiện nay – mọi nguồn đều ô nhiễm, kể cả ẩm thực – thì càng phải
tẩy rửa nhiều. Mùa Vọng là cơ hội thuận tiện, là thời gian tẩy rửa linh hồn để
đón Con Chúa giáng sinh, Đấng ở cùng chúng ta, chia vui sẻ buồn và đồng hành
với chúng ta.
Cần phải bảo vệ
mình khỏi những thứ gây hại, thậm chí là nguy hiểm. Đơn giản nhất là dạng “khẩu
trang” được đa số sử dụng khi ra đường. Thể lý đã vậy, tinh thần còn cần được bảo
vệ kỹ hơn nữa. Ngày nay có quá nhiều thứ rác rưởi nguy hiểm trên internet, vì “net
trắng” thì ít mà “net đen” thì nhiều, kể cả các phần mềm để liên lạc. Facebook được
nhiều người “ưa dùng” nhưng lại có quá nhiều mối nguy hiểm. Có những người
comment (nhận xét, bình luận) những câu chẳng đâu vào đâu, vu vơ, linh tinh, vớ
vẩn. Tất nhiên cũng có những kẻ xấu lợi dụng Facebook để mưu tính những chuyện
khuất tất. Đừng nhẹ dạ mà vội tin những gì trên đó!
Ngay cả hình đại
diện cũng chưa đáng tin nếu chúng ta không biết họ là ai, vì có những kẻ lấy
“râu ông nọ cắm cằm bà kia,” không biết đâu là thật – giả. Cũng có những trang có
vẻ “nghiêm túc” nhưng phía sau có thể là một ổ virus độc hại. Những kẻ câu LIKE
(thích) là những kẻ tồi tệ, nên block (khóa) họ để tự bảo vệ. Cẩn tắc vô ưu. Phòng
bệnh hơn chữa bệnh.
Thật chí lý với
câu nói nghe như vè thế này: “Đừng cãi lý
với kẻ say, đừng bắt tay với kẻ xấu, đừng chiến đấu với kẻ liều, đừng nói nhiều
với kẻ ngu.” Thật thà thẳng thắn thì tốt. Những kẻ nói ngọt thì chẳng ra
gì, người Anh gọi họ là “fair-weather” – tức là những người bạn phù thịnh, ưa
nịnh, chỉ chấp nhận quen khi chúng ta có cái gì đó mà họ có thể lợi dụng, nhưng
khi chúng ta gặp hoạn nạn thì không thấy mặt họ. Mùa Vọng là mùa tẩy rửa. Bằng
cách nào? Tỉnh thức và cầu nguyện.
Trong trình thuật
Is 11:1-10, ngôn sứ Isaia mô tả: “Từ gốc
tổ Giessê, sẽ đâm ra một nhánh nhỏ,
từ cội rễ ấy, sẽ mọc lên một mầm non.
Thần khí Đức Chúa sẽ ngự trên vị này: thần khí khôn ngoan và minh mẫn,
thần khí mưu lược và dũng mãnh, thần khí hiểu biết và kính sợ Đức Chúa. Lòng kính sợ Đức Chúa làm cho Người hứng thú,
Người sẽ không xét xử theo dáng vẻ bên ngoài, cũng không phán quyết theo lời kẻ
khác nói, nhưng xét xử công minh cho người thấp cổ bé miệng, và phán quyết vô
tư bênh kẻ nghèo trong xứ sở. Lời Người nói là cây roi đánh vào xứ sở, hơi miệng
thở ra giết chết kẻ gian tà. Đai thắt ngang lưng là đức công chính, giải buộc
bên sườn là đức tín thành.” Đó là nói về vị Minh Quân thuộc dòng dõi Đavít.
Với cách nói đơn giản
mà thâm thúy, người nông dân Việt Nam ví von: “Nó bé nhưng gié nó to.” Ý nói về những cây lúa tuy nhỏ bé nhưng
trổ ra những gié lúa trĩu nặng với những hạt căng mọng. Những thứ nhỏ bé thường
là những thứ quan trọng và cần thiết. Chẳng hạn như DNA (deoxyribonucleic acid),
dạng chuỗi xoắn đôi quá nhỏ bé, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng nó
lại khả dĩ duy trì sự sống, khỏe hay yếu lệ thuộc vào nó và nó mang tính di
truyền. DNA ở người có khoảng 3 ngàn tỷ cặp base – gồm 4 hóa chất: A, G, C, và
T (Adenine, Guanine, Cytosine, và Thymine). Chắc chắn chỉ có Thiên Chúa là Đấng
sáng tạo điều kỳ diệu đó.
Về thời đại của
Thiên Chúa, Kinh Thánh cho biết: “Bấy giờ
sói sẽ ở với chiên con, beo nằm bên dê nhỏ. Bò tơ và sư tử non được nuôi chung
với nhau, một cậu bé sẽ chăn dắt chúng. Bò cái kết thân cùng gấu cái, con của
chúng nằm chung một chỗ, sư tử cũng ăn rơm như bò. Bé thơ còn đang bú giỡn chơi
bên hang rắn lục, trẻ thơ vừa cai sữa thọc tay vào ổ rắn hổ mang. Sẽ không còn
ai tác hại và tàn phá trên khắp núi thánh của Ta, vì sự hiểu biết Đức Chúa sẽ
tràn ngập đất này, cũng như nước lấp đầy lòng biển. Đến ngày đó, cội rễ Giessê sẽ
đứng lên làm cờ hiệu cho các dân. Các dân tộc sẽ tìm kiếm Người, và nơi Người
ngự sẽ rực rỡ vinh quang.” Đó là sự bình an đích thực, và chỉ có ở Vương
Quốc của Thiên Chúa. Hòa bình mà chúng ta hưởng ngày nay không vững bền, đôi
khi chỉ là hòa bình ảo, nghĩa là không có chiến tranh súng đạn nhưng vẫn lo sợ
đủ thứ, sợ vì nạn ô nhiễm khắp nơi, áp bức tinh vi, lọc lừa bài bản, ngay cả
thực phẩm cũng không an toàn thì không thể bình an được!
Bất cứ thời đại
nào, người ta chưa được hưởng nền hòa bình đích thực vì chưa có công lý nghiêm
minh. Có công lý mới khả dĩ có hòa bình. Thánh Vịnh gia đã từng tha thiết cầu
xin: “Tâu Thượng Đế, xin ban quyền bính
Ngài cho vị Tân Vương, trao công lý Ngài vào tay Thái Tử, để Tân Vương xét xử
dân Ngài theo công lý, và bênh vực quyền lợi kẻ nghèo hèn.” (Tv 72:1-2) Vương
Triều Thiên Chúa rất tuyệt vời, bởi vì Ngài là Quốc Vương Chân Lý, và Ngài chỉ
tuyển trạch các quần thần thực sự có lòng nhân ái: “Triều đại Người đua nở hoa công lý và thái bình thịnh trị tới ngày nao
tuế nguyệt chẳng còn. Người làm bá chủ từ biển này qua biển nọ, từ Sông Cả đến
tận cùng cõi đất.” (Tv 72:7-8)
Từ ngàn xưa, Kinh
Thánh đã nói rất chính xác: “Chính nhân
cầm quyền, dân mừng rỡ. Ác nhân cai trị, dân oán than.” (Cn 29:2) Trái ngược với nhân gian, Thiên Chúa là
tình yêu, Ngài luôn chạnh lòng trắc ẩn với những kẻ thấp cổ bé miệng: “Người giải thoát bần dân kêu khổ và kẻ khốn
cùng không chỗ tựa nương, chạnh lòng thương ai bé nhỏ khó nghèo. Mạng sống dân
nghèo, Người ra tay tế độ.” (Tv 72:12-13) Lời hay thì không thật, lời thật
thì không hay, thế nên người ta nói rằng “sự thật dễ mất lòng.” Thiên Chúa luôn
thẳng thắn, những người ưa lươn lẹo cảm thấy khó chịu và chói tai khi nghe Ngài
giáo huấn, nhưng ai chịu nghe thì sẽ được an tâm và sống thanh thản. Quốc Vương
Công Lý là Đức Giêsu Kitô, luôn nói thật và nói thẳng. Phải vậy thôi, vì chỉ có
sự thật mới khả dĩ giải thoát con người khỏi lầm lạc. (x. Ga 8:32)
Sự thật mãi mãi
là sự thật, người ta có cố ý bóp méo cỡ nào cũng không được. Người Việt cũng có
câu: “Cây ngay không sợ chết đứng.” Kinh
Thánh minh định: “Danh thơm Người sẽ
trường tồn vạn kỷ, nức tiếng gần xa dưới ánh mặt trời. Ước gì mọi sắc tộc trần
gian, nhờ Người được chúc lành, và muôn dân thiên hạ ngợi khen Người có phúc.” (Tv
72:17) Chắc chắn là vậy.
Từ xưa, ngôn sứ
Gioan Tẩy Giả đã gióng lên hồi chuông cảnh báo: “Hãy dọn đường Chúa, hãy sửa đường Chúa cho ngay thẳng; và mọi người sẽ
thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa.” (Lc 3:4 & 6) Con đường đó chính là lòng
dạ con người, là nếp nghĩ và các động thái khúc khuỷu đầy mưu mô thâm độc. Sửa
cho “con đường lòng” ngay ngắn là một cách tẩy rửa để tâm hồn trở thành nơi
xứng đáng cho Thiên Chúa ngự vào. Dù có thế nào thì cũng đừng tự ái, đừng tuyệt
vọng về tình trạng của mình. Đó là điều thực sự rất cần thiết.
Mùa Vọng không
chỉ nhắc chúng ta mong chờ Đấng Cứu Thế, mà còn dạy chúng ta duy trì niềm hy
vọng. Có “lửa” hy vọng rồi sẽ có thể thắp sáng những thứ khác. Cuộc sống sẽ chấm
dứt khi chúng ta KHÔNG mơ ước, hy vọng chấm dứt khi chúng ta KHÔNG tin tưởng,
tình yêu cũng chấm dứt khi chúng ta KHÔNG quan tâm lẫn nhau.
Càng biết Kinh
Thánh càng thấy kỳ diệu, vì Kinh Thánh là kho tàng vô giá, mọi thứ đều thấy có
trong đó. Thánh Phaolô cho biết: “Mọi lời
xưa đã chép trong Kinh Thánh đều được chép để dạy dỗ chúng ta. Những lời ấy làm
cho chúng ta nên kiên nhẫn, và an ủi chúng ta, để nhờ đó chúng ta vững lòng
trông cậy.” (Rm 15:4) Vững lòng trông cậy tức là tiếp tục hy vọng, đó là
cửa ngõ dẫn tới những vùng kỳ diệu mà con người chưa bao giờ biết. Ai cũng rất
yếu đuối vì là phàm nhân, vấn đề là cố gắng thay đổi hay không. Thánh Phaolô đã
có kinh nghiệm nên ông chân thành mong ước: “Xin
Thiên Chúa là nguồn kiên nhẫn và an ủi, làm cho anh em được đồng tâm nhất trí
với nhau, như Đức Kitô Giêsu đòi hỏi. Nhờ đó, anh em sẽ có thể hiệp ý đồng
thanh mà tôn vinh Thiên Chúa, là Thân Phụ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.” (Rm
15:4-6)
Thánh Phaolô cầu
mong như vậy, nhưng chúng ta có nỗ lực thay đổi hay không mới đáng nói. Thánh
Phaolô nhắn nhủ: “Vậy, anh em hãy đón
nhận nhau, như Đức Kitô đã đón nhận anh em, để làm rạng danh Thiên Chúa. Thật
vậy, tôi xin quả quyết: Đức Kitô có đến phục vụ những người được cắt bì, để
thực hiện những gì Thiên Chúa đã hứa với tổ tiên họ, đó là do lòng trung thành
của Thiên Chúa. Còn các dân ngoại có được tôn vinh Thiên Chúa thì đó là do lòng
thương xót của Người, như có lời chép: Vì thế giữa muôn dân con cất lời cảm tạ,
dâng điệu hát cung đàn ca mừng danh thánh Chúa.” (Rm 15:7-9) “Đón nhận
nhau” là một cách phục vụ, là điều cao quý. Chính Chúa Giêsu đã phục vụ và
khuyên chúng ta phải phục vụ lẫn nhau. Phục vụ không hẳn là phục dịch như tôi
tớ, mà đơn giản chỉ là yêu thương nhau, thể hiện thiện cảm ngay từ ánh mắt,
nhưng phải chân thành chứ không giả vờ!
Lạy Thiên Chúa, thế gian ô nhiễm và lòng chúng con
ô uế, xin ban Nguồn Nước Giêsu để tẩy rửa chúng con. Xin giúp chúng con dọn dẹp
và uốn thẳng đường lòng và đường đời để xứng đáng cho Ngôi Lời ngự vào. Chúng con
cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment