Ngài không bảo đúng – sai cho tỏ tường
Mà Ngài nói: “Hãy cố qua cửa hẹp”
Có nhiều người tìm mọi cách để vào
Thế nhưng mà không thể vào được đâu
Vì chủ nhà đứng dậy và khóa cửa”
Đứng ở ngoài, gõ cửa và nài van
Xin chủ nhà mở cửa cho vào liền
Chủ không biết người đó từ đâu đến
Kẻ đứng ngoài dẫn chứng cụ thể lắm
Rằng đã từng ăn uống cùng chủ nhà
Từng thấy chủ trên đường nọ, phố kia
Chủ cương quyết không hề biết ai hết
Chủ ra lệnh: “Cút đi, những kẻ ác!”
Thế là hết, đành khóc lóc nghiến răng
Vì bị đuổi ra ngoài, chẳng được thương
Luật công bằng rõ ràng họa và phúc
Thiên hạ sẽ từ Đông, Tây, Nam, Bắc
Đến dự tiệc trong Nước Chúa vĩnh hằng
Kẻ đứng chót, lên hàng đầu, vui mừng
Kẻ đứng đầu, xuống hàng chót, đáng kiếp!
Chuyện đó thế nào, thắc mắc làm chi?
Cần là cửa hẹp cố qua
Đi qua ải đó mới vô Thiên Đàng
Đừng lo ngó dọc, ngó ngang
Cứ nhìn phía trước, thẳng đường mà đi
Kẻo khi chủ khoá cửa vô
Mình còn lững thững, biết mô mà vào?
Bởi vì lo chuyện tào lao
Rồi còn biện hộ đủ điều, ích chi?
Dẫu là ông nọ, bà kia
Quyền cao, chức trọng,… chẳng là gì đâu!
Đừng khoe công cán mình nhiều
Cũng đừng ỷ lại mình “siêu” hơn người
Chúa nguyền rủa: “Thứ chết toi!
Bấy giờ nước mắt tuôn ra
Nghiến răng ken két, chẳng hề oan đâu!
Kìa, người đứng chót lên đầu
Người đầu xuống chót, ngược chiều – đổi ngôi!
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 13:22-30 ≈ Mt 7:13-14, 21-23]
Dù cửa nhỏ, cửa to
Vào dễ hay vào khó
Là chuyện phải tự lo
Lối dễ thì thoải mái
Lối khó thì gian nan
Cái khôn hóa cái dại
Cái dại hóa cái khôn
Đường lên và đường xuống
Hai chiều hướng khác nhau
Đi lên phải cố gắng
Đi xuống cứ ào ào
Chúa ban Ơn Cứu Độ
Cho tất cả mọi người
Muốn được cứu phải cố
Mới chiếm được Nước Trời
Sống luôn phải chiến đấu
Với chính bản thân mình
Phải đánh chết thói xấu
Giết dục vọng yêu tinh
Cuộc đời có hai cửa
Cửa thánh và cửa ma
Được tự do chọn lựa
Chúa chẳng ép bao giờ
Nhưng cần là chớ lắm điều lụy thân
Khêu đèn nhà sáng tỏ lên
Đừng dòm hàng xóm sáng đèn hay không
Không cần lo lắng, hoang mang
Rộng hay hẹp cũng là đường để vô
Cửa vào dẫu nhỏ hay to
Muốn vô thì vẫn đủ vừa lách thân
Không cần lo dưới hay trên
Dù trên hay dưới, có làm mới hay
Đầu to toàn thứ bầy hầy
Không bằng đầu nhỏ như đầy tớ đâu
Nước Trời mở rộng sớm chiều
Muốn vào phải nỗ lực nhiều ngày đêm
Hàng đầu, hàng chót hai bên
Không chừng chót hết lại lên hàng đầu
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 13:22-30 ≈ Mt 7:13-14, 21-23]
Không cần chịu đựng đắng cay, khổ sầu
Ví như chẳng có đời sau
Đời này xả láng, sớm chiều cứ vui
Ví như có kiếp luân hồi
Cũng không đáng sợ hết thời nhân gian
Thế nhưng tất cả đều lầm
Đời chỉ một lần được sống mà thôi
Sống sao nên vậy đời đời
Thế nên mới phải nên người từ nay
Có hai cửa rõ ràng đây
Cửa rộng bên này, cửa hẹp bên kia
Tự do tùy ý chọn gì
Xuống thì dễ lắm, lên thì khó khăn
Người đời hai loại dại – khôn
Ít người thích hẹp, chỉ tìm rộng thôi
Trăm năm một kiếp con người
Chẳng tính ngắn – dài, chỉ tính dại – khôn
TRẦM THIÊN THU
CỬA
Một vị tướng quân đến gặp thiền sư Ekaku hỏi:
– Bạch thầy, Thiên Đường hay Địa Ngục có thật hay không?
– Thế ngài là ai?
– Tôi là tướng quân.
Bất ngờ, thiền sư cười lớn:
– A ha! Thằng ngốc nào cho ông làm tướng vậy? Trông ông giống anh
hàng thịt.
Tướng quân nổi giận, rút gươm:
– Tao băm xác mi ra!
Thiền sư vẫn điềm tĩnh:
– Đó là mở cửa Địa Ngục.
Chợt giác ngộ, vị tướng sụp xuống lạy:
– Xin... xin thầy tha lỗi cho cử chỉ thô bạo vừa rồi của tôi.
Thiền sư Ekaku mỉm cười:
– Đó là mở cửa Thiên Đường.
SUY TƯ – Thiên đường hay Địa Ngục không phải là chỗ con người
tới sau khi chết mà nó ở đây và ngay bây giờ. Lành hay dữ đều do tư tưởng. Cửa Thiên
Đường và cửa Địa Ngục có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment