Chính Chúa Giêsu xác định: “Anh em cứ XIN thì sẽ ĐƯỢC, cứ TÌM thì sẽ THẤY, cứ GÕ cửa thì sẽ MỞ cho. Vì hễ ai xin thì nhận được, ai tìm thì thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở cho.” Nhưng Ngài cũng nhắc nhở thẳng thắn: Đừng lải nhải, chớ lẻo mép, cấm nói nhiều! (x. Mt 6:7)
Như để tái xác nhận, Ngài còn nói thêm: “Ai trong anh em là một người cha, mà khi
con xin cá, thay vì cá lại lấy rắn mà cho nó? Hoặc nó xin trứng lại cho nó bò
cạp? Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt
của lành, phương chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu
xin Người sao?” Tin sao thì được vậy. (x. Mt 8:13; Mt 9:29) Đó là hệ lụy tất
yếu, đúng như Thánh Don Bosco (1815-1888) nói: “Chính đức tin hoàn thành tất cả mọi sự.”
Có tin thì mới dám “gõ cửa” để cầu xin, vì nhận
thấy mình thiếu thốn hoặc không có. Chúng ta không gõ cửa bình thường mà gõ cửa
đặc biệt: Cửa Tình Yêu của Thánh Tâm Chúa Giêsu.
Tuy nhiên, trong đời thường, nhiều khi chúng
ta có mà vẫn phải xin: Xin lỗi. Thật vậy, văn sĩ Stephen Gosson cho biết: “Một lời xin lỗi vụng về vẫn tốt hơn là im
lặng.” Nói đến chuyện xin lỗi thì phải nhắc tới việc tha thứ. Xin lỗi và
tha thứ là hai động thái luôn cần thiết và cấp bách, vì đó là động thái của
tình yêu thương, lòng trắc ẩn, lòng thương xót.
Năn nỉ hoặc mặc cả cũng là một cách cầu xin. Trình
thuật St 18:20-32 cho biết về việc Tổ Phụ Ápraham đã vì người khác mà “mặc cả”
với Thiên Chúa.
Chính Thiên Chúa đã xác định: “Tiếng kêu trách Sôđôm và Gômôra thật quá
lớn! Tội lỗi của chúng quá nặng nề! Ta phải xuống xem thật sự chúng có làm như
tiếng kêu trách đã thấu đến Ta không. Có hay không, Ta sẽ biết.” Ông Ápraham
thưa với Đức Chúa: “Chẳng lẽ Ngài tiêu
diệt người lành một trật với kẻ dữ sao? Giả như trong thành có năm mươi người
lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt họ thật sao? Chẳng lẽ Ngài không dung thứ cho
thành đó, vì năm mươi người lành trong đó sao? Ngài làm như vậy, chắc không
được đâu! Giết chết người lành một trật với kẻ dữ, coi người lành cũng như kẻ
dữ, chắc không được đâu! Đấng xét xử cả trần gian lại không xét xử công minh
sao?” Đức Chúa đáp: “Nếu Ta tìm được
trong thành Sôđôm năm mươi người lành, thì vì họ, Ta sẽ dung thứ cho tất cả
thành đó.”
Để “mặc cả” với Thiên Chúa, ông Ápraham hạ từ
50 người lành xuống còn 45 người, rồi 40 người, 30 người, 20 người, thậm chí
chỉ còn 10 người. Mặc dù đó là con số quá ít, Thiên Chúa vẫn chấp nhận mà không
nỡ phá huỷ thành Sôđôm. Quả thật, Thiên Chúa luôn nhẫn nại và chỉ muốn tha thứ.
Thế nhưng cả thành phố đó cũng không có được 10 người lành. Nhân loại vẫn bướng
bỉnh, cố chấp, ỷ lại và làm ngơ với lòng thương xót của Ngài. Làn ranh giữa
“mặc cả” và “lợi dụng” rất mong manh. Chắc chắn ông Ápraham không có ý lợi dụng
Lòng Chúa Thương Xót, thế nên chúng ta phải cẩn trọng, chớ ảo tưởng mà hóa ra lợi
dụng Lòng Chúa Thương Xót.
Ai cũng biết ma quỷ rất ranh mãnh, đáng sợ
nhất là nó cám dỗ chúng ta tưởng là mình thánh thiện. Thật vậy, Thánh Tiến sĩ
Têrêsa Hài Đồng (1873-1897) cho biết: “Ma
quỷ thường hay đánh lừa những linh hồn quảng đại bằng cách thúc đẩy họ bước vào
những hy sinh thái quá, vừa làm hại sức khỏe vừa khiến họ không thể chu toàn
bổn phận, đồng thời lại lấy đó làm tự mãn.” Thật kinh khủng! Thảo nào Thánh
Phaolô cảnh báo: “Đừng để ma quỷ thừa cơ
lợi dụng!” (Ep 4:27)
Ngài biết chúng ta vốn dĩ xấu xa, (x. Lc
11:13) nhưng Ngài vẫn đại lượng: “Chúa
tuy thật cao cả, nhưng vẫn nhìn đến kẻ thấp hèn; đứa ngạo mạn ngông nghênh, từ
xa Ngài đã biết. Cho dù con gặp bước ngặt nghèo, Chúa vẫn bảo toàn mạng sống
con. Địch thù đang hằm hằm giận dữ, Ngài ra tay chận đứng, lấy tay uy quyền
giải thoát con.” (Tv 138:6-7) Ngài luôn quan phòng, che chở, giữ gìn chúng
ta dù có lúc chúng ta không nhớ đến Ngài. Nếu Ngài nhắm mắt làm ngơ chúng ta
chỉ trong giây lát thì chúng ta cũng sẽ chết ngay.
Thiên Chúa thấu suốt mọi sự, (1 Sb 28:9; Gđt 8:14;
Et 5:1; 2 Mcb 7:35; 2 Mcb 9:5; 2 Mcb 12:22; 2 Mcb 15:2; G 28:27; Tv 139:2; Cn
16:2; Cn 21:2; Cn 24:12; Kn 1:6; Kn 7:23; Hc 23:19; Hc 42:20; Gr 11:20; Gr
20:12; 1 Cr 12:4-6) không gì có thể che giấu Ngài, dù là điều nhỏ nhoi nhất và
tinh vi nhất.
Ước gì chúng ta khả dĩ cảm nghiệm được Thiên
Chúa như tác giả Thánh Vịnh để có thể thân thưa chân thành: “Lạy Chúa, con hết lòng cảm tạ, Ngài đã nghe
lời miệng con xin. Giữa chư vị thiên thần, xin đàn ca kính Chúa, hướng về đền
thánh, con phủ phục tôn thờ. Xin cảm tạ danh Chúa, vì Ngài vẫn thành tín yêu
thương, đã đề cao danh thánh và lời hứa của Ngài trên tất cả mọi sự. Ngày con
kêu cứu, Chúa đã thương đáp lại, đã gia tăng nghị lực cho tâm hồn.” (Tv
138:1-3)
Hơn bao giờ hết, chúng ta hãy cùng nhau thân
thưa với Ngài: “Việc Chúa làm cho con,
Ngài sẽ hoàn tất; lạy Chúa, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương. Công trình
do tay Ngài thực hiện, xin đừng bỏ dở dang.” (Tv 138:8)
Nói về loài người chúng ta, Thánh Phaolô cho
biết: “Anh em đã cùng được mai táng với
Đức Kitô khi chịu phép rửa, lại cùng được trỗi dậy với Người, vì tin vào quyền
năng của Thiên Chúa, Đấng làm cho Người trỗi dậy từ cõi chết. Trước kia, anh em
là những kẻ chết vì anh em đã sa ngã, và vì thân xác anh em không được cắt bì,
nay Thiên Chúa đã cho anh em được cùng sống với Đức Kitô: Thiên Chúa đã ban ơn
tha thứ mọi sa ngã lỗi lầm của chúng ta.” (Cl 2:12-13)
Quả thật, Thiên Chúa vô cùng đại lượng, cao
thượng, từ bi và nhân hậu. Mặc dù chỉ là những “con nợ,” chúng ta chưa mở miệng
cầu xin mà Ngài đã tha thứ vô điều kiện: “Người
đã xóa sổ nợ bất lợi cho chúng ta, sổ nợ mà các giới luật đã đưa ra chống lại
chúng ta. Người đã huỷ bỏ nó đi, bằng cách đóng đinh nó vào thập giá.” (Cl
2:14) Vì thế, chắc chắn chúng ta cũng phải sẵn sàng tha thứ cho nhau, không còn
cách nào khác. Đó cũng là loại “đấu” mà Thiên Chúa căn cứ theo đó để “đong” cho
chúng ta.
Cầu xin là điều cần thiết, cầu nguyện vừa là hơi
thở vừa là lương thực hằng ngày của tín nhân. Có lần một môn đệ xin Ngài dạy cách
cầu nguyện, Ngài đã dạy lời cầu tiêu chuẩn nhất: Kinh Lạy Cha. (Lc 11:2-4; Mt
6:9-13) Thật diễm phúc cho chúng ta, bởi vì chỉ là tội nhân bất xứng mà hằng
ngày chúng ta vẫn được gọi Thiên Chúa là Cha: “Lạy Cha chúng con ở trên trời…”
Chúa Giêsu kể câu chuyện về “người bạn quấy
rầy và việc cầu xin” để minh họa lòng thương xót. Ngài nói: “Ai trong anh em có một người bạn, và nửa đêm
đến nhà người bạn ấy mà nói: ‘Bạn ơi, cho tôi vay ba cái bánh, vì tôi có anh
bạn lỡ đường ghé lại nhà, và tôi không có gì dọn cho anh ta ăn cả,’ mà người
kia từ trong nhà lại đáp: ‘Xin anh đừng quấy rầy tôi: cửa đã đóng rồi, các cháu
lại ngủ cùng giường với tôi, tôi không thể dậy lấy bánh cho anh được. Thầy nói
cho anh em biết: dẫu người kia không dậy để cho người này vì tình bạn thì cũng
sẽ dậy để cho người này tất cả những gì anh ta cần, vì anh ta cứ lì ra đó.”
Là con người, ai cũng bất túc, thế nên luôn
cần giúp đỡ nhau. Không ai đầy đủ tới mức không cần nhờ vả người khác. Tương
tự, ai cũng là tội nhân, thế nên ai cũng cần xin lỗi – tất nhiên cũng cần kèm
theo sự tha thứ. Tất cả đều là anh chị em trong Đại Gia Đình của Thiên Chúa,
chắc chắn phải yêu thương và tha thứ cho nhau.
Người ta đưa ra 10 lý do mà chúng ta phải xin
lỗi nhau:
Và người ta cũng đưa ra 10 lý do mà chúng ta
phải tha thứ cho nhau:
Thánh GH Gioan XXIII, mệnh danh “ông già nhân
từ,” chia sẻ: “Sinh ra nghèo, do cha mẹ
nghèo nhưng khả kính, tôi đặc biệt sung sướng khi được chết nghèo. Bất luận tôi
đi đâu, nếu ban đêm có người nào lỡ đường trước cửa nhà tôi, họ sẽ thấy cửa sổ
tôi luôn có ngọn đèn sáng. Xin đừng ngại, HÃY CỨ GÕ CỬA. Tôi sẽ không hỏi anh
em là Công Giáo hay không, nhưng chỉ xin người anh em CỨ VÀO, sẽ có đôi tay
thân ái đón tiếp và TẤM LÒNG THÂN THIỆN NỒNG HẬU RỘNG MỞ.” Ước gì chúng ta
cũng sống như ngài!
Lạy
Thiên Chúa từ bi và nhân hậu, xin giúp chúng con nhận biết chính mình và đủ
vững tin để gõ cửa Thánh Tâm Ngài và gõ cửa lòng nhau, xin ban ơn biến đổi để
chúng con phân định đúng đắn, luôn biết làm những gì cần thiết và sinh ích theo
ý Ngài. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất
của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment