Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2022

GÁNH TỘI SINH LINH

[Niệm ý Mt 8:5-17 ≈ Mc 1:29-34; Lc 7:1-10; 4:38-41]

Có viên đại đội trưởng
Đến gặp Chúa Giê-su
Xin chữa cho đầy tớ
Bị tê liệt ở nhà

Đau đâu thì khốn đó
Chứng nào cũng khổ đau
Chúa không ngại chi cả
Sẽ đến chữa nó mau

Viên đại đội trưởng đáp:
“Chẳng đáng Ngài đến nhà
Chỉ xin Ngài cứ nói
Nó khỏi ngay thôi mà”

Ông phân bua lý lẽ
Rằng ông có uy quyền
Sai người này, kẻ nọ
Lính tráng cũng nghe liền

Niềm tin đáng kinh ngạc
Hiếm trong Ít-ra-en
Tứ phương nhiều người đến
Tiệc với Áp-ra-ham

Nhưng rồi chính con cái
Chẳng được vào Nước Trời
Bị quăng ra chỗ tối
Phải khóc lóc đời đời

Tin sao thì được vậy
Đại đội trưởng trở về
Đúng như lời Chúa nói
Đầy tớ đã khỏe re

Nhà Phê-rô, Chúa đến
Thấy nhạc mẫu lên cơn
Sốt cao đang nằm liệt
Não lòng nghe tiếng rên

Cơn sốt liền dứt nhẳn
Khi Chúa chạm tay bà
Bà chỗi dậy mau mắn
Phục vụ hết cả nhà

Nhiều kẻ bị quỷ ám
Được gặp Chúa Giê-su
Tà thần phải hốt hoảng
Xuất ra khỏi người ta

Mọi kẻ đau, người ốm
Đều được Chúa chữa lành
Ứng nghiệm lời ngôn sứ
Ngài gánh tội sinh linh

TRẦM THIÊN THU

QUYỀN LỰC YÊU THƯƠNG
[Niệm ý Mt 8:5-17 ≈ Mc 1:29-34; Lc 7:1-10; 4:38-41]

Có ông quyền thế hơn người
Thế nhưng lại chẳng ra oai bao giờ
Lòng thương được thể hiện ra
Lo cho đầy tớ ở nhà bị đau
Ông tìm Chúa để van cầu
Chúa Giê-su muốn đến mau, cứu liền
Nhưng ông nhận thấy không cần
Bởi vì Thiên Chúa uy quyền toàn năng
Một lời nói thế là xong
Đến nơi, đụng chạm hẳn không là cần
Đức tin ông lớn vô ngần
Chúa nhìn ông ấy và khen hết lời
Ông là dân ngoại mà thôi
Nhưng niềm tin lớn hơn người biết bao
Ỷ mình nên mới tự cao
Tưởng mình xứng đáng mà nào bằng ai
Thị uy, hống hách ra oai
Dỏm mà mạo nhận là người khôn ngoan
Lời Ngài trách chẳng hề oan
Con đây mắc cỡ, vạn lần xin tha

TRẦM THIÊN THU

BẤT ĐỘNG
[Niệm ý Mt 8:5-17 ≈ Mc 1:29-34; Lc 7:1-10; 4:38-41]

Khốn khổ đời bất động
Khổ mình, khổ cả người
Rõ ràng là đang sống
Mà cứ như chết rồi

Bệnh là một dạng khổ
Dù chỉ cảm cúm thôi
Nói chi là bại liệt
Ách khổ nặng cả đời

Khổ cứ chồng lên khổ
Người khác cũng vạ lây
Cầu xin Chúa nâng đỡ
Thương xót kiếp đọa đày

Đời hai sương, một nắng
Đủ chết lặng đời rồi
Cái nghèo đeo cái bệnh
Khổ sở lắm, Chúa ơi!

Xin ban thêm can đảm
Vững tin yêu suốt đời
Vâng Thánh Ý mầu nhiệm
Vinh danh Cha trên trời

TRẦM THIÊN THU

TÊ LIỆT
[Niệm ý Mt 8:5-17 ≈ Mc 1:29-34; Lc 7:1-10; 4:38-41]

Một ông quan chức cấp cao
Nhưng thương đầy tớ rất nhiều đấy thôi
Bởi vì nó tê bại rồi
Nên ông tìm Chúa, xin Ngài chữa cho
Chạnh lòng, Chúa hứa sẽ đi
Nhưng ông bảo chữa từ xa được rồi
Không cần Chúa đến tận nơi
Chỉ nói một lời, đầy tớ khỏi ngay
Đức tin mạnh mẽ, tràn đầy
Ông về vui vẻ, tin ngay, được liền

Bà kia nằm liệt, mê man
Bởi vì cơn sốt đã lên cao rồi
Chúa vừa mới chạm tay thôi
Dứt liền cơn sốt, bà ngồi lên ngay
Bà đi phục vụ hăng say
Khỏi bệnh nặng này thì phúc biết bao!
Đức tin cần thiết rất nhiều
Những người quỷ ám được mau chữa lành
Chỉ cần tin kính chân thành
Ở đâu thì cũng được lành ngay thôi

Tứ phương thiên hạ, khắp nơi
Nhiều người dự tiệc Nước Trời hân hoan
Nhưng con cái bị cản ngăn
Bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài
Nghiến răng khóc lóc đời đời
Bởi vì ỷ lại, coi trời bằng vung
Tin và hành động bất đồng
Ảo tưởng ngông cuồng nên chẳng oan đâu

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment