HÈ XA
Hạt mưa đánh thức mùa hè
Bồn chồn lãng mạn mơ hồ xa xôi
Buồn vui đan dệt cuộc đời
Lung linh sắc phượng, chơi vơi ve sầu…
TRẦM THIÊN THU
Hạt mưa đánh thức mùa hè
Bồn chồn lãng mạn mơ hồ xa xôi
Buồn vui đan dệt cuộc đời
Lung linh sắc phượng, chơi vơi ve sầu…
TRẦM THIÊN THU
HOA LỆ
Bâng khuâng ngày tháng không tên
Ước mơ dang dở, băn khoăn kiếp người
Ngược xuôi, xuôi ngược đường đời
Thời gian thấm thoắt mà dài lê thê
Lệ sầu ướt đẫm tháng Tư
Ngập tràn hơn cả mưa hè thở than
Rưng rưng phượng đỏ sắc buồn
Như màu máu thắm từ tim chảy trào
Ngước nhìn Thập Giá trên cao
Thấy Chúa tiêu điều, Ngài vẫn khổ hơn
Hồng ân vẫn mãi trao ban
Như mưa gội mát trần gian mọi miền
Cầu xin Thiên Chúa nhân hiền
Ban thêm sức mạnh giúp hồn kiên trung
Thời gian như nước xuôi dòng
Sóng tình vỗ mãi tới cùng, chẳng ngơi
Quan phòng Thánh Ý muôn đời
Ước mong sống trọn buồn vui tháng ngày
Xin đừng bỏ mặc, buông tay
Giúp qua gian khó kiếp này, Chúa ơi!
TRẦM THIÊN THU
HỒN PHƯỢNG
Cứ đến hẹn lại lên
Mùa Hè về thong thả
Em vẫn ngồi lặng lẽ
Chăm chút một mùa thi
Ngời ngời những ước mơ
Em một thời thiếu nữ
Hy vọng và ý chí
Vững bước vào tương lai
Nâng giọt nắng trên tay
Miên man hồn Phượng đỏ
Đơn sơ mà kỳ lạ
E ấp tuổi thanh xuân
Khúc nhạc Ve râm ran
Ru êm đềm kỷ niệm
Có chút gì xao xuyến
Theo nhịp mưa đầu mùa
TRẦM THIÊN THU
CHỮ THƠ
Cong người xuống nhặt chữ Tê
Mắt cay, môi mặn, tim ngơ ngẩn buồn
Lượm thêm chữ Hát vô hồn
Miệng hát mà lòng lại chẳng muốn ca
Quơ tay gom vội chữ Ơ
Ghép vô cho đủ chữ THƠ thôi mà!
Thơ mà không phải thi ca
Giằng chữ, xé nghĩa, hóa ra hại mình
Thấy mình như một yêu tinh
Ghép thơ chẳng thấy an bình tâm can
Vần bằng, vần trắc, thanh ngang
Yêu gì mấy cước ngang tàng vậy sao?
Thì ra ảo giác, chiêm bao
Thi phẩm nguyện cầu chẳng chút tâm linh
Yêu mình mà ngỡ chân tình
Chỉ thấy bóng mình, chẳng thấy Chúa đâu!
Chữ THƠ thiếu trước, hụt sau
Rơi Tê, mất Hát, còn Ơ, ích gì?
Thất ngôn, tứ tuyệt khả nghi
Gượng vần, chế chữ, còn gì là THƠ!
Mộng du cũng tựa giấc mơ
Câu lục bát thừa, xin Chúa thứ tha!
Chữ là ý quỷ, nghĩa ma
Mà con cứ ngỡ con là hiền nhân
Xin thương thánh hóa tâm can
Giúp con biết phận phàm trần bụi tro
Khơi nguồn Thánh Vịnh, Thánh Thi
Biến đời con hóa vần thơ của Ngài
TRẦM THIÊN THU
Mắt cay, môi mặn, tim ngơ ngẩn buồn
Lượm thêm chữ Hát vô hồn
Miệng hát mà lòng lại chẳng muốn ca
Quơ tay gom vội chữ Ơ
Ghép vô cho đủ chữ THƠ thôi mà!
Thơ mà không phải thi ca
Giằng chữ, xé nghĩa, hóa ra hại mình
Thấy mình như một yêu tinh
Ghép thơ chẳng thấy an bình tâm can
Vần bằng, vần trắc, thanh ngang
Yêu gì mấy cước ngang tàng vậy sao?
Thì ra ảo giác, chiêm bao
Thi phẩm nguyện cầu chẳng chút tâm linh
Yêu mình mà ngỡ chân tình
Chỉ thấy bóng mình, chẳng thấy Chúa đâu!
Chữ THƠ thiếu trước, hụt sau
Rơi Tê, mất Hát, còn Ơ, ích gì?
Thất ngôn, tứ tuyệt khả nghi
Gượng vần, chế chữ, còn gì là THƠ!
Mộng du cũng tựa giấc mơ
Câu lục bát thừa, xin Chúa thứ tha!
Chữ là ý quỷ, nghĩa ma
Mà con cứ ngỡ con là hiền nhân
Xin thương thánh hóa tâm can
Giúp con biết phận phàm trần bụi tro
Khơi nguồn Thánh Vịnh, Thánh Thi
Biến đời con hóa vần thơ của Ngài
ĐỘ THƠ
Ngu ngơ lục bát miên man
Bốn mươi độ nóng khiến trầm mặc thơ
Lim dim le lưỡi chó già
Đàn ông nhễ nhại chảy thừa mồ hôi
Đàn bà áo mỏng hai dây
Phong phanh ngay giữa đất trời làm duyên
Hàng cây đứng lặng hom hem
Nắng như đổ lửa, gió quên lùa về
Câu thơ cũng nóng bất ngờ
Từng vần chín rục chờ mưa ngày Hè
TRẦM THIÊN THU
Ngu ngơ lục bát miên man
Lim dim le lưỡi chó già
Đàn ông nhễ nhại chảy thừa mồ hôi
Đàn bà áo mỏng hai dây
Phong phanh ngay giữa đất trời làm duyên
Hàng cây đứng lặng hom hem
Nắng như đổ lửa, gió quên lùa về
Câu thơ cũng nóng bất ngờ
Từng vần chín rục chờ mưa ngày Hè
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment