[Niệm ý Lc 17:7-10]
Làm gì cũng chẳng đáng chi
Nếu không có Chúa, chẳng là gì đâu
Mọi điều đều bởi Ngài trao
Nhận rồi phải biết làm sao sinh lời
Làm theo bổn phận mà thôi
Vô dụng một đời, suốt kiếp vô duyên
Cầu xin Thiên Chúa gia ân
Xót thương, tha thứ lỗi lầm đời con
Nhờ Ngài con được sinh tồn
Dù con chẳng đáng lãnh phần Ngài cho
Cuộc đời con chẳng đáng chi
Nhưng xin dâng Chúa những gì Ngài ban
Cầu Ngài ban sự bình an
Chữa lành con chứng vô duyên đời này
Giúp con trung tín đêm ngày
Giúp con xa thói lạc loài kiêu sa
TRẦM THIÊN
THU
PHỤC VỤ
[Niệm ý Lc 17:7-10]
Xót thương, tha thứ lỗi lầm đời con
Nhờ Ngài con được sinh tồn
Dù con chẳng đáng lãnh phần Ngài cho
Cuộc đời con chẳng đáng chi
Nhưng xin dâng Chúa những gì Ngài ban
Cầu Ngài ban sự bình an
Chữa lành con chứng vô duyên đời này
Giúp con trung tín đêm ngày
Giúp con xa thói lạc loài kiêu sa
PHỤC VỤ
[Niệm ý Lc 17:7-10]
Bất tài nên vô dụng
Bởi vậy hóa vô duyên
Cứ ra vào lóng ngóng
Làm gì cũng chẳng nên
Có nghĩa là nhiêu khê
Làm ơn thường mắc oán
Khéo léo cũng bị chê
Mà phục vụ chân thành
Cố chu toàn bổn phận
Thiên Chúa muốn nơi mình
Công dân với quê hương
Luôn thể hiện bác ái
Với người giáo, người lương
Đừng tự mãn, huênh hoang
Ai cũng là dụng cụ
Phục vụ vì yêu thương
CHÂN THÀNH
[Niệm ý Lc 17:7-10]
Khiêm nhường là đá góc tường
Nhỏ mà quan trọng, vô cùng cần luôn
Khiêm nhường là sống khôn ngoan
Dẫu đời chê dại, thế trần chẳng ưa
Con người có tính thích khoe
Mặc dù cũng chẳng có gì hay đâu
Cầu xin Thiên Chúa tối cao
Ban lòng can đảm làm theo lệnh truyền
Nghĩa là phục vụ thành tâm
Thi hành bổn phận phải làm mà thôi
Dù người trách, kẻ chê cười
Cũng không nản, vẫn làm xuôi việc mình
Cầu xin Thiên Chúa chúc lành
Mọi sự chân thành vì Chúa mà thôi
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 17:7-10]
Xin Thiên Chúa quyền phép
Biến đổi chúng con đây
Thành khí cụ đắc lực
Trong bàn tay của Ngài
Phụng sự Chúa đêm ngày
Trong tâm tình hiếu thảo
Sống đúng và làm hay
Và phục vụ tha nhân
Bình đẳng tình huynh đệ
Để Chúa được vinh danh
Chúng con mới nên người
Nếu rời xa tình Chúa
Chúng con vô dụng thôi
ĐỜI VÔ DUYÊN
[Niệm ý Lc 21:12-19 ≈ Mt 24:9-13; Mc 13:9-13]
[Niệm ý Lc 21:12-19 ≈ Mt 24:9-13; Mc 13:9-13]
Loài gà tức gáy với nhau
Người ta thường ghét kẻ nào trội hơn
Sự đời nhìn thấy mà buồn
Ngoan ngoãn, hiền từ mà hóa… vô duyên!
Chúa Giê-su rất từ nhân
Đời chẳng ngại ngần giết chết thảm thương
Người đời thích kiểu bất lương
Ai không theo họ thì vương lụy phiền
Tháng ngày khó sống bình yên
Bởi vì địch thủ rình đêm rình ngày
Họ không xa, ở quanh đây
Thân nhân, bạn hữu, chứ ai đâu nào!
Bánh xe họ thọc gậy vào
Giật dây, chỉ điểm, lập mưu hại người
Ghen ăn, tức ở – thế thôi!
Những kẻ hèn đời vẫn thế xưa nay
Kẻ non kém cảm thấy cay
Theo loài quỷ sứ có hay ho gì?
Chúa Giê-su bảo: “Đừng lo!”
Thánh Thần sẽ dạy điều chi nên làm
Một sợi tóc Chúa không quên
Ngài đâu bỏ mặc tín nhân theo Ngài
Vì Ngài mà cuộc sống này
Bị người ta ghét, đọa đày, khinh chê
Phúc ai tin mến kiên trì
Được Ngài cứu thoát, cho vô Nước Trời
Phàm nhân yếu đuối, Chúa ơi!
Xin ban sức mạnh theo Ngài kiên trung
Dẫu đau khổ vẫn không ngừng
Chỉ mong yêu Chúa hết lòng mà thôi
Hôm nay lắm khóc thiếu cười
Ngày mai xin được ở nơi có Ngài
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment