[Niệm ý Mt 9:1-8 ≈ Mc 2:1-12; Lc
5:17-26]
Đời buồn vì phải liệt giường
Phải nhờ người khác xót thương phận mình
Chúa Giê-su thấy thương tình
Nên bệnh được lành, tội cũng được tha
Rình mò có mấy kinh sư
Cho là phạm thượng, cho là lộng ngôn
Nhưng mà Chúa biết hết trơn
Thấu cái bụng tròn mà méo nghĩ suy
Kinh sư là loại thoái hư
Cứ suy diễn cái bụng ta ra người
Thầy hay dạy giỏi bao lời
Đòi hỏi ở người, mình chẳng làm chi
Bệnh gì Chúa cũng chữa cho
Bệnh tội cố chấp, chớ mơ được lành
Bởi vì chẳng có tâm thành
Kinh sư kinh dị, đáng kinh hãi mà!
TRẦM THIÊN
THU
BẠI LIỆT
[Niệm ý Mt 9:1-8 ≈ Mc 2:1-12; Lc
5:17-26]
Bệnh nhân liệt được người ta khiêng đến
Để Chúa thương mà chữa họ lành ngay
Đức Giê-su bảo bệnh nhân thế này:
“Cứ yên tâm, con đã được tha
tội!”
Mấy kinh sư khó chịu nên liền nói:
“Ông này nói phạm thượng quá đi
thôi”
Chúa Giê-su thản nhiên nói và cười:
“Sao các ông lại nghĩ xấu như
vậy?”
Chúa nói rằng: “Một là bảo đứng dậy
Hai
là bảo tội đã được tha rồi
Cách
nào dễ, quý vị nói nghe coi?
Nhưng
Con Người có toàn quyền tha tội”
Mấy kinh sư nhìn nhau mà không nói
Bởi vì họ không thể chứng minh gì
Chúa nói: “Thôi, dậy vác
chõng mà về”
Người bại liệt khỏi bệnh, thật vui sướng!
Thấy như vậy, dân chúng như hốt hoảng
Lòng sợ hãi mà cũng thấy vui mừng
Họ cùng nhau tôn vinh Chúa muôn trùng
Đã thương ban người quyền năng như thế
Lạy Thiên Chúa, đời con cũng tàn tạ
Sống bại liệt mà hợm hĩnh “ta đây”
Óc thiển cận, nghĩ chẳng quá gang tay
Dám khinh người và ngông nghênh ỷ lại
Lạy Thiên Chúa, con biết mình ngu dại
Xin biến đổi và thương xót chữa lành
Khỏi bại tim và khỏi liệt tâm linh
Lạy Giê-su, Đấng cứu độ nhân loại!
TRẦM THIÊN
THU
LIỆT
[Niệm ý Mt 9:1-8 ≈ Mc 2:1-12; Lc 5:17-26]
Một bệnh nhân được người ta khiêng đến
Họ cầu xin và Chúa đã chữa lành
Vì thấy họ có niềm tin chân thành
Nhưng kinh sư lại cho là phạm thượng
Có nhiều xảy ra trong cuộc sống
Điều đơn giản mà lại hóa nhiêu khê
Làm việc thiện, sống tốt, cũng bị chê
Những ác nhân ngăn cản người lương thiện
Gã Chí Phèo bỗng dưng như xuất hiện [*]
Muốn hoàn lương mà thấy quá khó khăn
Mắt khinh miệt, lời thị phi bao quanh
Chẳng còn ai, gã chỉ còn Thị Nở
Đời phức tạp, kiếp người thật khốn khổ
Muốn bình an mà thở cũng không yên
Nghèo thì khổ, và cũng thật vô duyên
Bị xa lánh, không bè cũng chẳng bạn
Có bao người chịu đau khổ vô hạn
Khổ thể xác nên đau cả tâm hồn
Xin Thiên Chúa thương xót và ban ơn
Giúp họ luôn kiên tâm và tín thác
Thân không liệt nhưng tâm hồn bị liệt
Vì ác nhân “giết chết” họ dần dần
Lạy Thiên Chúa, Đấng chí thánh từ nhân
Giải thoát họ và ban nguồn sống mới
TRẦM THIÊN THU
[*] Truyện tâm lý xã hội của văn sĩ Nam Cao, với hai nhân vật Chí Phèo và Thị Nở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment