[Niệm ý Mc 11:11-26 ≈ Mt 21:12-17, 20-27; Lc 19:45-48; Ga 2:13-22]
Thấy cây vả không trái
Chỉ tốt lá mà thôi
Chúa Giê-su rủa nó
Chẳng ích lợi cho ai
Rồi Ngài thấy lộn xộn
Mua bán trong Đền Thờ
Ngài liền nổi cơn giận
Xua kẻ bán, người mua
Nhà thờ để cầu nguyện
Không phải chốn thị trường
Sao biến thành sào huyệt
Của bọn cướp, con buôn?
Cây vả không sinh trái
Bị nguyền rủa chết khô
Con người ta cũng vậy
Không thể như người thừa
Cầu nguyện phải tin tưởng
Chân thành, chớ nghi ngờ
Vững tin thì sẽ được
Chắc chắn Chúa ban cho
Ngay khi đang cầu nguyện
Còn bất bình với ai
Hãy tha thứ cho họ
Mình cũng được tha ngay
Cây vả kia bất lợi
Bởi vì nó vô sinh
Sống thừa là gây hại
Cho người ở xung quanh
TRẦM THIÊN THU
ĐỜI CÁT BỤI
Khác chi hạt bụi bên đường
Âm thầm dầu dãi gió sương đêm ngày
Đã vô duyên lại bất tài
Nên đời trôi nổi tháng ngày lênh đênh
Mình ên xuôi ngược buồn tênh
Như nhánh lục bình ngày tháng lêu bêu
Đôi khi chẳng biết về đâu
Sớm khuya luân lạc kiếp bèo bọt thôi
Hoang đường mơ ước ngược xuôi
Như Lê Văn Đó bị đời khinh khi [1]
Kiếp người “ngọn cỏ gió đùa”
Thế nên Tam Chướng vẫn chưa sạch lòng [2]
Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
Tứ thời, bát tiết ngược dòng tính toan
Cũng là một kiếp trăm năm
Người ăn không hết, kẻ lần không ra
Phải chăng đã định thiên thư
Thì đâu ai có thể mà chuyển xoay
Lo năm, lo tháng, lo ngày
Cát bụi hao gầy luân lạc hoang vu
Cây khô tưới nước cũng khô
Người nghèo đi tới nơi mô cũng nghèo [3]
Giê-su từng trải cảnh nghèo
Sinh nơi hang đá, chết treo trần truồng
Xin thương những kẻ tay không
Tương lai mù mịt chỉ trông cậy Ngài
Nghèo không là tội tày trời
Nhưng là vạ bởi người đời coi khinh
Xin nâng đỡ vững niềm tin
Vượt qua gian khổ nhờ Tình Giê-su
TRẦM THIÊN THU
[1] Nhân vật chính trong tác
phẩm Ngọn Cỏ Gió Đùa của nhà văn Hồ Biểu Chánh, vì quá nghèo khổ mà bất chấp
nên bị người đời khinh ghét.
[2]
Tham, Sân, Si.
[3] Ca
dao Việt Nam.
GIỜ CHẾT
Năm 1313, một tu sĩ dòng Bruno có lòng yêu mến Ðức Mẹ lắm. Một hôm, thầy ngã bệnh rất nặng, quỷ liền hiện đến, trao cho một cuốn sách lớn GHI CHÉP HẾT MỌI TỘI LỖI thầy đã phạm từ nhỏ tới nay, rồi bảo thầy:
– Các tội của mày đã bị ghi chép rõ ràng rồi đó, Ðức Chúa Trời chẳng tha cho mày đâu.
Thầy quá sợ hãi, run sợ vì biết mình thế nào cũng phải sa hỏa ngục. Ðang lúc thầy buồn rầu hầu như thất vọng, bỗng thấy Ðức Mẹ ẵm Chúa Giêsu hiện đến phán bảo thầy:
– Con đừng sợ, Mẹ CHẲNG BAO GIỜ BỎ KẺ TRÔNG CẬY MẸ TRONG GIỜ HỌ GẶP NGUY HIỂM như con. Ðây là Chúa Giêsu Con Mẹ, Người đã THA THỨ hết mọi tội của con.
Nghe lời Mẹ, tâm hồn thầy bình an trở lại. Linh mục đến xức dầu cho thầy, ban của ăn đàng và phép lành sau hết. Khi linh mục đọc đến câu “Các thánh nam và các thánh nữ xin cầu cho linh hồn Phêrô” thì thầy kêu to:
– Lạy các thánh nam nữ con đang được xem thấy, xin cầu cho con.
Rồi thầy nhắm mắt thở hơi cuối cùng trong tay Ðức Mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment