Thứ Hai, 3 tháng 5, 2021

CHÚA MỜI GỌI

Thiên Chúa luôn yêu thương và mời gọi mọi người: “Phàm nhân hỡi, Ta mời gọi các ngươi đó, Ta ngỏ lời với các ngươi, hỡi con cái loài người.” (Cn 8:4) Trước tiên chúng ta phải nhận biết Ngài là Thiên Chúa duy nhất và chỉ tôn thờ một mình Ngài. Sau đó còn các dạng mời gọi khác, cụ thể nhất là hoàn thiện để nên thánh.

Con người yếu đuối và sa ngã, nhưng Thiên Chúa vẫn không bỏ mặc, vẫn tiếp tục mời gọi vì muốn cứu chúng ta. Thánh Catherine Genoa cho biết: “Khi linh hồn sống trong tình trạng tội lỗi, Thiên Chúa tự nội tâm không ngừng thúc bách và mời gọi. Nếu linh hồn đáp ứng những lời than van dịu hiền của Ngài, thì với lòng yêu thương tinh ròng như trước, Ngài tiếp nhận họ vào lại ân sủng của Ngài. Ngài không muốn nhớ lại linh hồn ấy đã từng sai lỗi, và Ngài không ngừng tỏ cho họ thấy mọi phúc lành họ có thể lãnh nhận.”

Thật lạ lùng, mặc dù chúng ta chỉ là tội nhân xấu xa, nhưng vẫn được Thiên Chúa yêu thương, tôn trọng: “Ta đã phán: các ngươi là những bậc thần thánh.” (Ga 10:34) Là “bậc thần thánh” thì không thể không nỗ lực hoán cải để nên thánh thực thụ. Ngài xác định: “Lề Luật gọi những kẻ được Thiên Chúa ngỏ lời là những bậc thần thánh, mà lời Kinh Thánh không thể bị huỷ bỏ.” (Ga 10:35) Ngài đã hứa thì không bao giờ rút lời. Tuyệt đối.

Từ ngàn xưa, “sự thánh” đó đã được chứng minh: “Trước mắt Ta, ngươi thật quý giá, vốn được Ta trân trọng và mến thương, nên Ta đã thí bao người đổi lấy ngươi, nộp bao dân nước thế mạng ngươi.” (Is 43:4) Chúng ta chỉ là phàm nhân, là bụi tro nhưng lại được Thiên Chúa quý mến, coi trọng. Vô cùng kỳ diệu, chúng ta không thể hiểu nổi, nhưng đó là sự thật. Vì thế mà chúng ta càng phải nỗ lực sống tốt hơn để không phụ lòng Ngài.

Trong Thánh Lễ có nghi thức chúc bình an bằng cách cúi đầu chào nhau, thiết tưởng đó cũng là cách giúp chúng ta tôn trọng nhau, lịch sự tối thiểu. Ngày xưa, khi ông Phêrô bước vào, ông Conêliô ra đón và phủ phục dưới chân ông mà bái lạy. Nhưng ông Phêrô đỡ ông ấy lên và nói: “Xin ông đứng dậy, vì bản thân TÔI ĐÂY CŨNG CHỈ LÀ NGƯỜI PHÀM.” (Cv 10:25-26) Phong cách khiêm nhường thật đáng khâm phục. Không phải dễ mà nói được và làm được như ông Phêrô, vì “cái tôi” trong mỗi chúng ta luôn to lớn, lúc nào cũng rình “vùng lên,” và chúng ta gọi đó là tự ái.

Thiên Chúa mời gọi bất cứ ai, như ông Phêrô xác định: “Quả thật, tôi biết rõ thiên chúa không thiên vị người nào. Nhưng hễ ai kính sợ Thiên Chúa và ăn ngay ở lành, thì dù thuộc bất cứ dân tộc nào, cũng đều được Người tiếp nhận.” (Cv 10:34-35) Thiên Chúa không thiên vị, nhưng chúng ta thiên vị, do đó mà chúng ta thường coi trọng mối quan hệ này hơn mối quan hệ khác. Người giàu sang và có địa vị luôn được đề cao, còn người nghèo khó luôn bị coi thường. Ngay cả trong nhà thờ cũng có chỗ cao và chỗ thấp! Phải chăng người ngồi chỗ cao thì gần Chúa hơn và được nhiều ơn hơn người ngồi chỗ thấp? Tại sao có sự phân biệt giai cấp nơi tôn nghiêm như vậy?

Khi ông Phêrô nói những điều đó thì Thánh Thần ngự xuống trên tất cả những người đang nghe lời Thiên Chúa. Các tín hữu thuộc giới cắt bì đến đó với ông Phêrô cũng kinh ngạc vì thấy Thiên Chúa ban Thánh Thần xuống trên cả các dân ngoại nữa, bởi họ nghe những người này nói các thứ tiếng và tán dương Thiên Chúa. Đúng là Thiên Chúa không phân biệt ai hoặc điều chi cả. Ai nghe lời Ngài thì được Ngài chấp nhận,mọi người đều bình đẳng trước mặt Ngài, vì thế chúng ta đừng suy bụng ta ra ý Chúa.

Rồi ông Phêrô đặt vấn đề: “Những người này đã nhận được Thánh Thần cũng như chúng ta, ai có thể ngăn cản chúng ta lấy nước làm phép rửa cho họ?” (Cv 10:47) Thế là ông truyền làm phép rửa cho họ nhân danh Đức Giêsu Kitô. Họ là những người nghe lời Chúa và đón nhận Chúa Thánh Thần, nghĩa là họ được gia nhập vào cộng đoàn thánh, thuộc Giáo Hội của Chúa Giêsu, Nhiệm Thể của Đức Kitô.

Rõ ràng đó là phép lạ do Thiên Chúa làm, chứ không do con người. Chúng ta chẳng là gì, chỉ là “dân ngoại,” nhưng chúng ta lại được Thiên Chúa mời gọi. Vô cùng kỳ diệu. Vì thế, chúng ta phải “hát lên mừng Chúa một bài ca mới, vì Người đã thực hiện bao kỳ công. Người chiến thắng nhờ bàn tay hùng mạnh, nhờ cánh tay chí thánh của Người.” (Tv 98:1) Còn nữa, chính “Chúa đã biểu dương ơn Người cứu độ, mặc khải đức công chính của Người trước mặt chư dân, và đã nhớ lại ân tình và tín nghĩa dành cho nhà Israel” để “toàn cõi đất này xem thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta.” (Tv 98:2-3)

Thế thì rất hợp lý và đáng để chúng ta “tung hô Chúa và reo hò đàn hát.” (Tv 98:4) Niềm vui không chỉ tăng theo cấp số cộng, mà còn tăng theo cấp số nhân. Trí óc phàm nhân chúng ta không thể tưởng tượng, nhưng thực sự chúng ta đã được chứng kiến các kỳ công của Thiên Chúa, cụ thể là không khí và chuỗi DNA – đơn giản mà kỳ diệu vô cùng. Đúng như Chúa Giêsu đã chúc phúc: “Mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc vì được nghe.” (Mt 13:16)

Được ban phúc vì được yêu thương, thế nên phải yêu thương. Thánh Gioan nhắn nhủ: “Anh em thân mến, chúng ta hãy yêu thương nhau, vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa. Phàm ai yêu thương thì đã ĐƯỢC THIÊN CHÚA SINH RA, và người ấy biết Thiên Chúa. Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu.” (1 Ga 4:7-8) Lời nhắn nhủ đó là mệnh lệnh, nghĩa là phải thi hành. Ai được Thiên Chúa sinh ra thì phải biết yêu thương, ai biết yêu thương mới là người được Thiên Chúa sinh ra. Hệ lụy hoàn toàn hợp lý.

Như để giải thích thêm, Thánh Gioan nói: “Tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta được biểu lộ như thế này: Thiên Chúa đã sai Con Một đến thế gian để nhờ Con Một của Người mà chúng ta được sống. Tình yêu cốt ở điều này: không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta, và sai Con của Người đến làm của lễ đền tội cho chúng ta.” (1 Ga 4:9-10) Đó chính là mối liên kết trong Đức Giêsu Kitô mà chúng ta được mời gọi, càng ý thức được điều này thì chúng ta càng có thể kết hiệp mật thiết với Ngài, và được chứng minh qua việc yêu thương nhau.

“Hãy yêu thương nhau” là mệnh lệnh trong trình thuật Ga 15:9-17. Và đó cũng là lời mời gọi dành cho bất cứ ai mệnh danh là con người. Chúa Giêsu phân tích: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người. Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn.” Càng sống lâu càng nghe Chúa Giêsu nhắc nhở nhiều lần về tình yêu, về lòng thương xót, thế mà vẫn chẳng thi hành được bao nhiêu. Chẳng khác gì nghe rồi gió thổi bay mất vậy.

Xét theo Việt ngữ, danh từ yêu thương hoặc thương yêu, gồm hai từ nhưng có thể rút gọn còn một từ YÊU – và có thể coi đó là động từ. Rất ngắn gọn nhưng lại rất quan trọng suốt đời tín nhân chúng ta. Mọi nơi và mọi lúc đều cần yêu, ngay cả động vật cũng cần yêu. Yêu thương quan trọng, nhưng đâu phải cứ nói yêu là xong, mà phải chứng tỏ bằng hành động. Tình yêu không tiết ra chất hy sinh và đau khổ thì không thể gọi là tình yêu hoặc lòng thương xót. Thánh Gioan gọi người “mến Chúa mà không yêu người” là kẻ nói dối. (1 Ga 4:20) Có lẽ chúng ta đã nói dối quá nhiều!

Vì yêu thương rất quan trọng nên Chúa Giêsu nhấn mạnh: “Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau NHƯ Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình. Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết.” Chúa Giêsu vừa mời gọi, vừa truyền lệnh, vừa nhắn nhủ, vừa động viên.

Nói xa nói gần, nói đi nói lại, nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là YÊU THƯƠNG, “cô đọng” lại là YÊU. Chữ Yêu bắt đầu bằng mẫu tự Y, nhìn giống như một người dang đôi tay, như Chúa Giêsu dang tay trên Thập Giá, và dang tay để ôm choàng mọi người. Thật lạ lùng biết bao!

Chúa Giêsu xác định: “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em. Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau.” Được mời gọi và được chọn để sinh hoa kết trái cho Thiên Chúa. Đó là bổn phận của mọi người mang danh là Kitô hữu.

Không ai dám tuyên bố mình là Chúa hoặc thiết lập đạo, chỉ có Chúa Giêsu. Đạo của Ngài là Đạo Yêu Thương, những người theo Đạo Chúa cũng phải yêu thương mọi người, phải thương xót bất cứ ai.

Lạy Thiên Chúa, xin biến đổi chúng con cho đúng Thánh Ý Ngài, giúp chúng con yêu thương chân thành đối với mọi người, để ai gặp chúng con thì cũng gặp được Ngài, và chúng con gặp ai thì cũng gặp được Ngài. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment