Học ngày rồi lại học đêm
Học lăn lóc, đứng, ngồi, nằm chèo queo
Chữ đem vô chảo chiên, xào
Vẫn chưa được, lại đem treo trần nhà
Học hoài chữ chẳng biết ta
Đúng là cái Học như ma nó Hành
Mắt nhìn thấy chữ rành rành
Mà sao trí óc loanh quanh ngu đần
Học nhiều chỉ nhọc cái thân
Người ta chẳng học vẫn làm quan to
Thôi thì chẳng học mà chi
Cứ chơi rồi nhậu, khỏe re, nhẹ mình
Có tiền thì vẫn quang vinh
Kẻ nâng người bợ quanh mình, vẫn oai!
TRẦM THIÊN THU
Tú Xương còn rớt, huống chi là mình
Học tài, thi phận rành rành
Học nhiều, thi rớt, hóa thành uổng công
Học thi nên mắt hư tròng
Ngủ lên, ngủ xuống, lâng lâng suốt ngày
Tại sao phải tự đọa đày
Chơi cho thỏa thích, khỏi cay đắng lòng
Cấy, cày – nghiệp dĩ nhà nông
Học hành cho lắm, hóa rồng được chăng?
Con nhà giàu cứ lang thang
Vẫn thành ông lớn, vẫn sang hơn người
Kiếp nghèo là bởi số trời
Học nhiều vẫn chịu ách người đè ta
Học hành, thi cử làm gì
Giỏi giang thì cũng chẳng qua số trời!
Giã từ sách vở cho rồi
Kẻ ngu mà họ vẫn ngồi trên ta
Ung dung lương lậu ngon ơ
Ăn nhiều, làm ít – chẳng thua thằng nào!
Sự đời nghĩ thấy lòng đau
Ngu quan hống hách: “Đứa nào dám thưa?”
TRẦM THIÊN THU
[*] Nhận định của chí sĩ Phạm Quỳnh (1892-1945), văn sĩ và quan đại thần triều Nguyễn. Ông tiên phong trong việc sử dụng chữ quốc ngữ và tiếng Việt thay cho chữ Nho và Pháp ngữ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment