[Niệm ý Is 64:5-7 và Tv 139:16]
Chúng con như nhiễm uế
Nên việc thiện, việc lành
Như chiếc áo dơ bẩn
Lại đem khoác vào mình
Chúng con như lá úa
Sống tháng ngày héo khô
Bao tội ác đã phạm
Tựa cơn gió cuốn đi
Chúng con là đất sét
Còn thợ gốm là Ngài
Chính tay Ngài tạo tác
Tất cả chúng con đây
Chính mắt Ngài đã thấy
Ngay từ trong bào thai
Đời chúng con đã rõ
Khi bắt đầu làm người
Thế gian nhiều ô nhiễm
Bám vào cả xác hồn
Chúng con phải tẩy uế
Suốt đời – ngày và đêm [*]
TRẦM THIÊN THU
[*] Mt 3:2; Mt 4:17 – “Hãy sám hối vì Nước Trời đã đến gần.”
MIỀN CÔ ĐƠN
[Niệm ý Mt 10:34-42; Lc 12:51-52]
Ngược đời đệ nhất Giê-su
Chỉ nghe nói cũng không vừa lỗ tai
Bởi Giê-su quá “ngược đời”
Theo Ngài khó lắm, theo rồi mới hay!
Cái kia ngược với cái này
Nghĩa là cái dở, cái hay đối đầu
Trắng – đen, xanh – đỏ,… ngược nhau
Ngược vì không hợp, ai sầu hơn ai?
Ghét nhau vì đúng và sai
Nhưng ai cũng bảo: “Tôi đây công bình”
Mẹ cha – con cái thân tình
Mà còn ghen ghét, coi khinh nhau kìa
Chỉ vì danh Đức Ki-tô
Chê bôi, chỉ trích cho vừa ghét ghen
Kẻ thù luôn ở rất gần
Đó là chính các thân nhân của mình
Giê-su – Thiên Chúa công bình
Đến gây chia rẽ vì tình xót thương
Tại sao có chuyện khác thường?
Vì không mấy kẻ thích đường thẳng ngay
Nói ra đời sẽ ghét hoài
Ghét cho đến chết – ghét ngày, ghét đêm
Theo Giê-su hóa “vô duyên”
Hỏi ai can đảm vào miền cô đơn?
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment