[Niệm ý Lc 10:13-16 ≈ Mt 11:21-24]
Không khôn có thể là dại
Kẻ dại cũng là kẻ khờ
Nói cái này tưởng cái nọ
Như kẻ chiêm bao, mộng du
Không khôn có thể hóa khốn
Giống như thành Kho-ra-din
Cả Bết-xai-đa cũng thế
Bởi vì không muốn nên khôn
Tội lỗi ai ai cũng có
Khác nhau mức độ thôi mà
Tội nhiều mà biết sám hối
Còn hơn tội ít mà lì
Tia và Xi-đôn tội lắm
Nhưng sẽ được xử khoan hồng
Vì biết sai, họ hối hận
Vết chàm cũng hóa trắng trong
Ca-phác-na-um ảo tưởng
Nghĩ mình sẽ được nâng lên
Nào ngờ nhào xuống âm phủ
Kiêu căng tệ hại vô ngần
Âm khờ là âm dễ đọc
Phát âm chuẩn chẳng dễ đâu
Có âm trúc tra trúc trắc
Vậy mà nghe vẫn trong veo
TRẦM THIÊN THU
[Bi khúc Lc 10:13-16 ≈ Mt 11:21-24]
Khốn thay vì đã hóa mù đức tin
Bởi vì mắt đã rõ nhìn
Nhưng lòng ngoan cố, tội thêm nặng nề
Ỷ quyền, cậy thế, theo phe
Khinh người, ảo giác, giả mù sa mưa
Khốn mà cứ tưởng hay ho
Bụng dạ gian tà mà tưởng mình ngon
Khốn thay Ca-phác-na-um
Chớ nên ảo tưởng mình lên tới trời
Tưởng cao phải xuống thấp thôi
Trong ngày phán xét rạch ròi thấp – cao
Ngày nay có khác gì đâu
Mặt mày vênh váo, cái đầu lắc lư
Chỉ vì chảnh, liếc người ta
Quên mình còn lắm thói hư hơn nhiều
Đúng là sống ảo, sống liều
Lời thiêng ý thánh tin điều nào chưa?
Chữa ngay chứng bệnh mù lòa
Nếu không sám hối, đừng mơ Nước Trời!
Đời con, Chúa biết mười mươi
Xin Ngài dò xét mà coi thế nào
Nếu con gian ác, tào lao
Xin dẫn con vào chính lộ, Chúa ơi! [*]
TRẦM THIÊN THU
[*] Tv 139:24 – “Xin Ngài xem con có lạc vào đường gian ác thì dẫn con theo chính lộ ngàn đời.”
MỘNG DU BAN NGÀY[Niệm ý Lc 10:13-16 ≈ Mt 11:21-24]
Nhưng không phải tại ùng, miền khốn đâu
Mà vì lòng nặng tự kiêu
Hợm mình, ỷ lại, chẳng theo Luật Trời
Tội nhân mà được xét soi
Vì ăn năn những tội đời lâu nay
Còn hơn kẻ tưởng mình hay
Trách chê người khác, loay hoay ù lì
Nơi này, chỗ nọ, chốn kia
Ở đâu cũng có mộng du ban ngày
Xin thương lạy Chúa, lạy Thầy!
Cứu nguy gấp kẻo đọa đày đời con
Biết yêu Lời Chúa truyền ban
Lắng nghe nghiêm túc, hân hoan thi hành
Tránh điều dữ, chọn điều lành
Mới hy vọng được nhận tình xót thương
TRẦM THIÊN THU
ÂM KHỜ
[Niệm ý Lc 10:13-16 ≈ Mt 11:21-24]
Kẻ dại cũng là kẻ khờ
Nói cái này tưởng cái nọ
Như kẻ chiêm bao, mộng du
Không khôn có thể hóa khốn
Giống như thành Kho-ra-din
Cả Bết-xai-đa cũng thế
Bởi vì không muốn nên khôn
Tội lỗi ai ai cũng có
Khác nhau mức độ thôi mà
Tội nhiều mà biết sám hối
Còn hơn tội ít mà lì
Tia và Xi-đôn tội lắm
Nhưng sẽ được xử khoan hồng
Vì biết sai, họ hối hận
Vết chàm cũng hóa trắng trong
Ca-phác-na-um ảo tưởng
Nghĩ mình sẽ được nâng lên
Nào ngờ nhào xuống âm phủ
Kiêu căng tệ hại vô ngần
Âm khờ là âm dễ đọc
Phát âm chuẩn chẳng dễ đâu
Có âm trúc tra trúc trắc
Vậy mà nghe vẫn trong veo
TRẦM THIÊN THU
CHAI CỨNG
[Niệm ý Mt 11:21-24 ≈ Lc 10:13-16]
Khốn đời vì dại, chẳng khôn
Chẳng khôn nên khốn: hoảng hồn, nhọc thân
Người này, người nọ, ai hơn?
Ai khóc u buồn, ai hát hoan ca?
Kho-ra-din, Bết-xai-đa
Hai thành dân sống bê tha vô ngần
Nếu mà Tia với Xi-đôn
Được mời gọi hẳn họ ăn năn rồi
Nên khi phân xử, xét soi
Chúa khoan hồng với cả hai thành này
Rõ ràng mình chẳng hơn ai
Mà luôn ảo tưởng mình hay hơn người
Tưởng mình cao tới tận trời
Âm ty nhào xuống tới nơi tận cùng
Nửa khôn nửa dại hóa khùng
Chỉ vì chai cứng cõi lòng mà thôi
Nguy cơ cố chấp rõ rồi
Là tội phạm tới Chúa Trời Ngôi Ba
Đời đời sẽ chẳng được tha
Đúng là khốn thật, lòng xơ cứng rồi!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment