Thứ Tư, 9 tháng 10, 2019

NGHĨ NGƯỢC NÓI NGANG

[Niệm ý Gn 4:1-11]

Ni-ni-vê thành phố
Đất rộng và người đông
Tội lỗi nhưng sám hối
Thiên Chúa liền xót thương

Số phận sẽ thay đổi
Nếu thật lòng ăn năn
Chúa yêu thương tuyệt đối
Muôn đời trọn từ nhân

Đừng kiêu kỳ, ỷ lại
Trách Chúa như Giô-na
Thầu dầu ai trồng đấy
Sao than oán kêu la?

Con người luôn ích kỷ
Biết mình, chẳng biết ai
Ngang ngược cả với Chúa
Làm dở vẫn nói hay

TRẦM THIÊN THU
Sáng 09-10-2019

THẤT

Biển Việt Nam đã “chết”
Bao gia đình khánh kiệt!
Bởi vì những người cha thất nghiệp
Những người mẹ đành thất thế luôn
Những người con phải chịu thất học
Ông với bà than khóc đau buồn
Ai làm môi trường tệ hại?
Ai đầu độc Mẹ Thiên Nhiên?
Than ôi, Việt Nam!
Tan hoang rừng vàng, biển bạc
Đau lòng đất, buốt lòng nước
Chỉ khổ đám dân đen!

VIỄN ĐÔNG

BẤT CHỢT

Có đôi khi chợt buồn
Nỗi nhớ vô tình đưa lối về ngày ấy
Những kỷ niệm một thời xa ngái
Lại thức dậy trong lòng người

Xin đừng ghen với ký ức xa xôi
Vẫn tuyệt vời dù buồn da diết
Xưa vụng dại tràn đầy mơ ước
Giờ còn lại nuối tiếc ngu ngơ

Kỷ niệm dù buồn cũng là thơ
Chút lãng mạn phổ thành khúc nhạc
Giọng khàn đục rướn cổ hát
Khua động khoảng lặng hoàng hôn

Giọt nắng cuối ngày dỗi hờn
Khiêu vũ trên mái tóc điểm bạc
Khuôn mặt buồn buồn hốc hác
Đánh rơi nụ cười trên phím dương cầm

Xôn xao từng nốt trầm
Máu thơ chảy vào nhạc
Một nửa trăm năm kiếp luân lạc
Thấy thương cánh chim chiều lạc bầy

KHA ĐÔNG ANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment