Thứ Năm, 11 tháng 7, 2019

THOÁT KHỐN THÀNH KHÔN

[Niệm ý Mt 11:20-24 ≈ Lc 10:13-15]

Lạy Thiên Chúa, Đấng nhân từ
Con xin sám hối, cầu tha lỗi lầm
Giúp con hoán cải thành tâm
Sửa mình, đổi mới, ăn năn thật lòng
Xin cho con biết khiêm nhường
Thông minh, nhạy bén, sẵn sàng lắng nghe
Để con có thể nhận ra
Tiếng Ngài thúc giục sớm khuya không ngừng
Khi gay gắt, lúc nhẹ nhàng
Từng lời cảnh cáo theo dòng thời gian
Lạy Thiên Chúa, Đấng từ nhân
Khoan hồng, đại lượng, tha phần phạt con
Xin đừng ứng nghiệm lời răn
Như thành xưa chẳng ăn năn tội mình
Xin thương, lạy Chúa nhân lành
Giúp con thoát khốn để thành khôn hơn

TRẦM THIÊN THU

MỘNG DU BAN NGÀY
[Niệm ý Lc 10:13-16 ≈ Mt 11:20-24]

Chắc rằng khốn bởi chẳng khôn
Nhưng không phải tại ùng, miền khốn đâu
Mà vì lòng nặng tự kiêu
Hợm mình, ỷ lại, chẳng theo Luật Trời
Tội nhân mà được xét soi
Vì ăn năn những tội đời lâu nay
Còn hơn kẻ tưởng mình hay
Trách chê người khác, loay hoay ù lì
Nơi này, chỗ nọ, chốn kia
Ở đâu cũng có mộng du ban ngày
Xin thương lạy Chúa, lạy Thầy!
Cứu nguy gấp kẻo đọa đày đời con
Biết yêu Lời Chúa truyền ban
Lắng nghe nghiêm túc, hân hoan thi hành
Tránh điều dữ, chọn điều lành
Mới hy vọng được nhận tình xót thương

TRẦM THIÊN THU


ÔNG TỔ
Có một vị chủ tịch của một xã nọ thuộc miền quê Việt Nam, trong một buổi họp chính trị tư tưởng với đồng bào của xã, vị chủ tịch lớn tiếng hỏi:
– Đồng bào có biết con người từ đâu ra không?
Sau một hồi im lặng, có một cụ già Công giáo giơ tay trả lời:
– Thưa chủ tịch, từ hơn hai ngàn năm trước ai mà không biết là con người do Thiên Chúa tạo ra chứ?
Chủ tịch tỏ vẻ bực tức, anh ta đập tay lên bàn thật mạnh:
– Từ nay cụ phải nói là con người do khỉ mà ra rõ chưa?
Cụ già mỉm cười tỏ vẻ tha thứ cho sự hỗn xược và cụ hỏi lại vị chủ tịch:
– Con người do khỉ mà ra, vậy có bao giờ chủ tịch kêu con khỉ bằng ông nội, ông cố, hay là ông sơ chưa?
– Ông... ông... !
LÊ thị LƯỢM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment