[Niệm ý Mt 13:54-58 ≈ Mc 6:1-6; Lc 4:16-30]
Về quê là cả nỗi lòng người xa
Nhưng khi có dịp về quê
Đâu cần phải nói lời khen
Nhưng đừng mai mỉa, liếc lườm, cười chê
Người khinh nào có đâu xa
Mà lại chính là huynh đệ, thân nhân
Dù không tỏ vẻ ân cần
Cũng đừng rẻ rúng, chẳng thèm nhìn nhau
Tín nhân là phải thương yêu
Đó là luật Chúa truyền bao đời rồi
Chỉ cần chân thật nụ cười
Cũng là yêu Chúa qua người anh em
Chúa luôn hiện diện trong tim
Đừng phân biệt giữa kẻ hèn, người sang
Cùng thôn xóm, cùng phố phường
Còn kỳ thị thế, đừng hòng nói yêu
Về quê, Chúa cũng buồn nhiều
Bởi vì Ngài chẳng được chào đón chi
Thấy buồn lạc lõng giữa quê
Chúa Giêsu lại phải ra đi liền
TRẦM THIÊN THU
THÓI ĐỜI
[Niệm ý Cn 14:20-21]
Người giàu sang có vô số bạn bè
Vì nghèo phải chịu hèn, ai cũng chê
Giàu thì tự nhiên sang, ai cũng khoái
Ai khinh rẻ tha nhân thì mắc tội
Nhưng có phúc nếu xót thương kẻ nghèo
Nhưng thói đời vẫn thấy trước như sau
Nói cái miệng mà tay không muốn động
Biển vẫn động, đời vẫn gió lồng lộng
Nhà người giàu vẫn sừng sững hiên ngang
Nhà kẻ nghèo trống rỗng như cõi hoang
Lo trời mưa rồi lại sợ trời nắng
Giữa cuộc đời có người sống thầm lặng
Lòng trĩu buồn nên chẳng dám nói chi
Nhưng có người thanh thản sống vô tư
Nói oang oang và tiếng cười cũng lớn
Cây thập giá có nhánh dài, nhánh ngắn
Có đồi thấp thì cũng có núi cao
Kiếp con người có khổ nên biết đau
Lạy Thiên Chúa, xin chở che, thương xót!
TRẦM THIÊN THU
1. Mt 13:24-30
CỎ
LÙNG KHIẾN PHÁT KHÙNG NHÂN THẾ
BÔNG LÚA LÀM TƯƠI ĐẸP KIẾP NGƯỜI
2. Mt 13:31-35 (≈ Mc 4:30-33; Lc 13:18-21)
HẠT
ĐỨC TIN LỚN TRÊN MIỀN THẾ GIỚI
MEN
YÊU MẾN LÀM DẬY BỘT NHÂN GIAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment