Cuộc đời có nhiều mùi vị. Theo nghĩa bóng, không ai thích vi cay đắng, chua chát,… mà ai cũng thích ngọt bùi. Còn theo nghĩa đen, ai cũng ưa vị cay nồng, đắng chát,… Mà cũng lạ, những gia vị cay đắng lại tốt cho sức khỏe hơn so với vị ngọt ngào. Hảo ngọt là chết chắc – dù nghĩa đen hay nghĩa bóng. Phải chăng đó là một dạng tự mâu thuẫn của con người?
Kể ra cũng khó có thể xác định, nhưng chắc
chắn không ai muốn “chạm trán” với đau khổ – nghĩa là ai cũng tìm mọi cách và
bằng mọi giá để tránh né đau khổ, thế nhưng hầu như ngày nào chúng ta cũng phải
đối mặt với đau khổ, dù ít hay nhiều, với đủ dạng và đủ mức độ khác nhau. Càng
tránh khổ càng khổ thêm, càng diệt khổ càng tăng khổ. Vô ích mà thôi! Tại sao?
Bởi vì “ngày nào có cái khổ của ngày ấy.” (Mt 6:34)
Có lần chính Chúa Giêsu đã từng tỏ cho các
môn đệ biết rõ rằng “Ngài PHẢI đi Giêrusalem, PHẢI chịu nhiều đau khổ do các kỳ
mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi BỊ GIẾT CHẾT, và ngày thứ ba sẽ SỐNG
LẠI.” (Mt 16:21) Một câu ngắn mà có tới 2 từ PHẢI và 1 từ BỊ, cả hai đều ở thể
thụ động. Não lòng quá! Đau khổ luôn có hệ lụy gần gũi với nước mắt, loại chất
lỏng đặc biệt mang vị mặn đặc trưng khác hẳn với các vị mẳn khác.
Tuy nhiên, kinh nghiệm sống cho thấy rằng đau
khổ như “phần cứng” được cài đặt mặc định trong mỗi con người, thậm chí còn như
một chương trình “đóng băng” (DeepFreeze) về lĩnh vực máy vi tính, và người ta không
thể thay đổi theo ý mình được. Thật vậy, đau khổ như một phần tất yếu của cuộc
sống, không đau khổ cũng hóa “buồn tẻ” lắm, có đau khổ thì mới phải cố gắng, cố
gắng khiến người ta vươn lên – tức là tự đổi mới chính mình. Chí lý lắm đấy
chứ!
Chắc hẳn là thế. Này nhé, một đứa trẻ chưa hề
nếm mùi đau khổ, thế mà vừa sinh ra đã bật tiếng khóc để chào đời. Vui sao lại
khóc? Đứa trẻ nào không khóc là có vấn đề, cha mẹ lo sốt vó lên ngay. Như vậy, mặc
nhiên người ta đã chấp nhận sự đau khổ là phần tất yếu. Người đời chia sẻ kinh
nghiệm: “Đời là bể khổ.” Kinh Thánh
đặt vấn đề: “Chuyện gì xảy ra cho con
người sau bao mối bận tâm và bao gian lao vất vả nó phải chịu dưới ánh mặt
trời? Phải, đối với con người ấy, TRỌN CUỘC ĐỜI CHỈ LÀ ĐAU KHỔ, bao công khó
chỉ đem lại ưu phiền! Ngay cả ban đêm, nó cũng không được yên lòng yên trí.
Điều ấy cũng chỉ là phù vân!” (Gv 2:22-23) Thật thê thảm!
1. VÌ KHỔ MÀ ĐAU
Việt ngữ thường ghép hai chữ Khổ và Đau thành
Khổ Đau hoặc Đau Khổ – đảo qua đảo lại mà chẳng thấy khác chi ráo trọi. Đúng là
khổ thật! Trình thuật Is 53:10-11 là một phần của bài thứ tư trong số các Bài
Ca Người Tôi Trung: “Đức Chúa đã muốn
người phải bị nghiền nát vì đau khổ.
Nếu người hiến thân làm lễ vật đền tội, người sẽ được thấy kẻ nối dõi, sẽ được
trường tồn, và nhờ người, ý muốn của Đức Chúa sẽ thành tựu.” Tình trạng thê
thảm là “bị nghiền nát,” nhưng lại là để “được vĩnh tồn.” Thật lạ lùng và ngược
đời quá! Đối với phàm nhân, tình trạng đó thật đáng sợ vì quá chua chát và cay
đắng, có thể không còn nước mắt để than khóc nữa. Người Tôi Trung đó chính là
Đức Kitô, Con Thiên Chúa. Và thật kỳ diệu, ngôn sứ Isaia giải thích: “Nhờ nỗi thống khổ của mình, người sẽ nhìn
thấy ánh sáng và được mãn nguyện. Vì đã nếm mùi đau khổ, người công chính, tôi
trung của Ta, sẽ làm cho muôn người nên công chính và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ.” Ôi, lòng thương xót của Thiên Chúa
bao la vô tận, chúng ta không thể nào hiểu được!
Nhìn thấy người ta đau khổ mà rợn cả người
rồi chứ nói chi chính mình phải chịu. Đau khổ nào cũng cay đắng, đắng đến tê
lòng, thế nhưng đau khổ vẫn có vị ngọt bùi kỳ lạ. Thật diệu kỳ mầu nhiệm của sự
đau khổ. Trong thực tế cuộc sống, khi chịu đau khổ vì tình yêu, có người gọi nỗi
đau khổ đó là “thú đau thương,” là “nỗi đau dịu êm.” Vậy đó, đau thương mà vẫn
thú vị, đau khổ mà vẫn dịu êm. Còn nước mắt lại được ví von là “giọt nước mắt
ngà.” Thế mới lạ, thế mới cao thượng. Người đời con khả dĩ nhận thức như vậy huống
chi những người tin nhận Đức Kitô là Thiên Chúa! Ai có khả năng cảm nhận được
như vậy chính là người đã vượt lên trên nỗi đau khổ, đi xuyên qua nỗi đau khổ. Chắc
chắn không ai có thể tránh đau khổ, nhưng muốn tránh đau khổ thì chỉ còn cách chiến
thắng nó và làm chủ nó. Đó là cách độc đáo để tự “vượt qua số phận.” Vị đắng
chợt hóa ngọt ngào.
Những người chấp nhận đau khổ là những người
can đảm, họ can đảm nên không hề than thân trách phận, không so đo với những
người may mắn khác, chắc hẳn người đó phải có chiều sâu tâm linh, luôn sống
trong niềm tín thác vào Thiên Chúa quan phòng. Thật vậy, Thánh Vịnh gia bày tỏ:
“Lời Chúa phán quả là ngay thẳng, mọi
việc Chúa làm đều đáng cậy tin.” (Tv 33:4) Nói được như vậy là xác định
Thiên Chúa là ai và biết rõ Ngài như thế nào: “Chúa yêu thích điều công minh chính trực, tình thương Chúa chan hoà
mặt đất.” (Tv 33:9) Chúng ta không thể nào hiểu hết tình yêu Chúa, cũng
không thể cân-đo-đong-đếm Lòng Chúa Thương Xót, vì tình yêu thương hoặc lòng
trắc ẩn ấy vẫn triền miên hết ngày dài lại đêm thâu, suốt từ thuở hồng hoang
trải dài từ đời nọ tới đời kia (x. Lc 1:50). Thật vậy, “muôn ngàn đời Chúa vẫn
trọn tình thương” (1 Sb 16:34; 1 Sb 16:41; 2 Sb 5:13; 2 Sb 7:3; 2 Sb 7:6; Er
3:11; Tv 100:5; Tv 106:1; Tv 107:1; Tv 118:1-4, 29; Tv 136:1-26)
Tiếp tục minh định về Đấng-Xót-Thương, Thánh
Vịnh gia cho biết: “Chúa để mắt trông nom
người kính sợ Chúa, kẻ trông cậy vào lòng Chúa yêu thương, hầu cứu họ khỏi tay
thần chết và nuôi sống trong buổi cơ hàn.” (Tv 33:18-20) Kinh nghiệm cho
chúng ta biết rằng ngay cả khi chúng ta quên Ngài mà Ngài vẫn luôn nhớ đến
chúng ta, thậm chí cả khi chúng ta hoàn toàn đối nghịch với Ngài mà Ngài vẫn
miệt mài tìm chúng ta để đưa về hưởng an bình nơi “đồng cỏ xanh rì bên suối
ngọt lành.” (x. Tv 23) Vô tri bất mộ, “tri” rồi thì không thể không “mộ.” Ai đã
nếm thử Chúa ngọt ngào thế nào rồi thì không thể giữ riêng cho mình, mà tự lòng
mình sẽ thôi thúc chia sẻ với người khác về Ngài: “Tâm hồn chúng tôi đợi trông Chúa, bởi Ngài luôn che chở phù trì,”
(Tv 33:20) đồng thời tin tưởng và vui mừng cầu nguyện liên lỉ: “Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy
Chúa, như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.” (Tv 33:22)
Và như vậy, cho tới lúc đó thì sự đau khổ
không còn vị đắng cay nữa mà lại hóa vị ngọt ngào và êm dịu. Nghĩa là người ta
có thể cảm nhận sâu sắc thế nào là “thú đau thương,” là “nỗi đau dịu êm” hoặc
“giọt nước mắt ngà.” Quả là điều kỳ diệu, là mầu nhiệm về sự đau khổ.
Thánh Phaolô cho biết: “Chúng ta có một vị Thượng Tế siêu phàm đã băng qua các tầng trời, là
Đức Giêsu, Con Thiên Chúa. Vậy chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng đức tin.”
(Dt 4:14) Niềm tin luôn quan trọng trong cuộc sống đời thường, đức tin càng
quan trọng gấp bội trong đời sống Kitô hữu, nhất là chúng ta đang sống trong Thời
Cánh Chung, đồng thời còn phải lưu ý trách nhiệm chung là truyền giáo và tái
truyền giáo.
Thánh Vịnh gia nói: “Cậy vào thần thế vua quan, chẳng bằng ẩn náu ở bên Chúa Trời.” (Tv
118:9) Thật vậy, Chân phước LM Placid Riccardi (OSB, 1844-1915) cũng khuyên: “Đừng mong gì nhiều nơi những người quyền
thế của thế gian này – vì hầu hết họ đều bỏ mặc những người nghèo khó trong
cảnh bần hàn, họ vừa hèn hạ vừa thiếu quảng đại, giả điếc làm ngơ trước tiếng
kêu than của những người yếu đuối và bất lực.”
Vừa giải thích vừa khuyến khích, Thánh Phaolô
cho biết: “Vị Thượng Tế của chúng ta
không phải là Đấng không biết cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì Ngài đã CHỊU
THỬ THÁCH về MỌI PHƯƠNG DIỆN cũng như ta, nhưng KHÔNG PHẠM TỘI. Bởi thế, ta hãy
mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được xót thương và
lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần.” (Dt 4:15-16) Chúa Giêsu đã mặc khải cho
Thánh nữ Faustina: “Lòng Thương Xót của
Thiên Chúa lớn hơn cả tội lỗi của cả nhân loại.” (Nhật Ký, 1485) Quả thật,
nếu Lòng Chúa Thương Xót không lớn lao hơn mọi thứ xấu xa tồi tệ nhất trên đời
này thì chúng ta chết ngay lập tức. Tại sao? Không khí là bằng chứng sống động
về Lòng Chúa Thương Xót: Nếu không khí chỉ loãng hơn một chút hoặc đậm đặc hơn
một chút, chúng ta đủ chết ngắc rồi chứ đừng nói chi đến thiếu không khí. Chỉ
cần minh chứng đơn giản về không khí thôi, chúng ta cũng đủ để phải không ngừng
tạ ơn Chúa rồi, đừng nói chi đến những thứ khác. Vì thế, “Tôi tin tưởng vào
Thiên Chúa và ca tụng lời Người.” (Tv 56:5 và 11)
2. VÌ ĐAU MÀ KHỔ
Người ta thường nói: “Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ, vậy thà chịu khổ hơn chịu lỗ.” Nhưng
phải xác định được mình CẦN gì, MUỐN gì và LÀM gì. Yêu thì khổ, khổ thì đau. Ai
cũng được quyền tự do chọn lựa và quyết định.
Trình thuật Mc 10:35-45 nói về chuyện “chạy
chọt” chức vụ của hai người con ông Dêbêđê là Giacôbê và Gioan. Họ thưa với Sư
Phụ Giêsu: “Thưa Thầy, chúng con muốn
Thầy thực hiện cho chúng con điều chúng con sắp xin đây.” Rào trước đón
sau, rất đúng “bài bản,” thậm chí còn như “ra điều kiện” với Chúa vậy. Tương
tự, chúng ta cũng thường xuyên có cách “cầu xin” như vậy. Chúa Giêsu hỏi họ: “Các anh muốn Thầy thực hiện cho các anh
điều gì?” (Mc 10:36) Họ khoái chí thưa ngay, không hề ngại ngùng chi cả: “Xin cho hai anh em chúng con, một người
được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang.”
Rất thẳng thắn, rất thực tế, rất rõ ràng. Nhưng đó là cách cầu nguyện vị kỷ và
tìm tư lợi. Hai con trai ông Dêbêđê chắc mẩm Sư Phụ rất “ngon,” nổi tiếng như
cồn, quyền phép vô song, uy tín quá chừng luôn, chắc chắn Sư Phụ sẽ lên ngôi
báu trị vì thiên hạ, làm cận thần của Thầy mình thì còn gì oai hơn chứ? Thật là
trên cả tuyệt vời! Nếu là chúng ta, có thể chúng ta không muốn làm cận thần như
họ, vì như vậy vẫn “bèo” lắm, mà có thể chúng ta muốn làm phó nguyên soái hoặc
thủ tướng, chí ít cũng phải xin làm bộ trưởng. Xin cho ra xin mới bõ công!
Thế nhưng Đức Giêsu thẳng thắn nói luôn: “Các anh không biết các anh xin gì! Các anh
có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu được phép rửa Thầy sắp chịu không?”
(Mc 10:38) Chén này không phải là chén mật hoặc chén sữa, cũng chẳng phải là
chén cà-phê, dĩ nhiên không phải là chén mật ngọt, mà là chén mật đắng; phép
rửa này không rửa bằng nước mà rửa bằng máu tươi. Có lẽ các ông không hiểu ý
Chúa nên mạnh dạn đáp: “Thưa được.”
(Mc 10:39a) Nếu thế thì quá ngon. Rất OK!
Rất điềm đạm và thản nhiên, Chúa Giêsu ôn tồn:
“Chén Thầy sắp uống, anh em cũng sẽ uống;
phép rửa Thầy sắp chịu, anh em cũng sẽ chịu. Còn việc ngồi bên hữu hay bên tả
Thầy thì Thầy KHÔNG có quyền cho, nhưng Thiên Chúa đã chuẩn bị cho ai thì kẻ ấy
mới được.” (Mc 10:39b-40) Vế thứ hai trong câu nói của Chúa Giêsu thật đáng
lưu ý. Nghe Thầy trò họ đối thoại, mười môn đệ kia cảm thấy “nóng gáy” nên tỏ
vẻ tức tối với anh em Giacôbê và Gioan. Đó cũng chính là động thái của chúng ta
ngày nay, cũng ghen ăn tức ở chứ chẳng hơn gì họ ngày xưa, thậm chí còn kèn cựa
nhau rất tinh vi theo dạng công nghệ “bốn chấm” ngày nay.
Sau đó, Chúa Giêsu gọi các đệ tử lại và nói: “Anh em biết rằng những người được coi là
thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy
quyền mà cai quản dân. Nhưng giữa anh em thì không được như vậy: ai muốn LÀM
LỚN giữa anh em thì phải LÀM NGƯỜI PHỤC VỤ anh em; ai muốn LÀM ĐẦU anh em thì
phải LÀM ĐẦY TỚ mọi người.” Và Ngài dẫn chứng: “Vì Con Người đến KHÔNG PHẢI ĐỂ ĐƯỢC NGƯỜI TA PHỤC VỤ, nhưng là để PHỤC
VỤ, và HIẾN MẠNG SỐNG làm giá chuộc muôn người.” Có thể tóm lại một câu
ngắn gọn có vần điệu thế này cho dễ nhớ: “Làm
đầu PHẢI hầu thiên hạ.” (Mc 10:42-45)
Xưa cũng như nay, đối với con người, vấn đề
phục vụ là chuyện rất tế nhị, dễ “chạm” vào “phần mềm nhạy cảm” của bất kỳ ai –
dù đời hay đạo. Nhưng Lời Chúa quá rõ ràng, không bóng gió, không văn hoa,
không tránh né. Tuy nhiên, trong sinh hoạt thường nhật, cái mà người ta nói là
phục vụ người khác thì thực chất có thể lại chỉ là cung cách “phục vụ có điều
kiện.” Rất đáng quan ngại!
Phục vụ là động từ, nghĩa là phải hành động
cụ thể, chứ không là danh từ suông hoặc một mỹ từ để “trang trí” theo chức vụ, tất
nhiên liên quan đau khổ. Hầu như mọi thứ đều liên đới với nhau, nối kết như
mạng nhện vậy – không trực tiếp thì gián tiếp. Trên một tấm bảng đồng, người ta
thấy khắc những dòng chữ tuyệt vời này:
Lạy Chúa, con cầu xin được Mạnh Mẽ để thành
đạt trong cuộc đời, Ngài lại làm cho con ra YẾU ĐUỐI để biết VÂNG LỜI và KHIÊM
HẠ.
Con cầu xin có Sức Khỏe để mong thực hiện
những công trình lớn lao, Ngài lại cho con chịu TÀN TẬT để chỉ làm NHỮNG VIỆC
NHỎ TỐT LÀNH.
Con cầu xin được Giàu Sang để sống sung sướng
thoải mái, Ngài lại cho con NGHÈO NÀN để học biết thế nào là KHÔN NGOAN.
Con cầu xin có Uy Quyền để mọi người phải
kính nể ca ngợi, Chúa lại cho con THẤP HÈN để con biết CẦN NGÀI.
Con cầu xin có Tất Cả để tận hưởng cuộc đời, Ngài
lại cho con CẢ CUỘC ĐỜI để TẬN HƯỞNG MỌI SỰ.
Con xin gì cũng chẳng được theo ý con muốn, nhưng
những điều con đáng phải mơ ước mà con không hề biết cầu xin, thế mà Ngài vẫn
ban cho con THẬT DƯ ĐẦY từ lâu.
Lạy Chúa, hóa ra con lại là người hơn hết
trên đời này, bởi con đã nhận được VÔ VÀN ÂN PHÚC của Ngài. Con xin lỗi Ngài,
xin tha tội cho con!
Ôi chao! Toàn là những thứ trái ngược nhau.
Tuy nhiên, qua đó chúng ta khả dĩ nhận thấy rằng đau khổ không là điều đáng
nguyền rủa, mà ngược lại, đau khổ lại là điều đáng mơ ước, vì đó là “thánh giá
Chúa trao” – như người ta thường nói với những người chịu đau khổ. Vui chịu đau
khổ là sống đức tin, bước qua cửa hẹp, (Mt 7:13-14; Lc 13:24) vác thập giá theo
Chúa, (Mt 10:38; Lc 14:27) từ bỏ chính mình. (Mt 10:39; Lc 14:33) Hợp lý lắm!
Chúa Giêsu đã chịu đau khổ tới mức tột cùng,
với nhân tính thì Ngài cũng vô cùng đau đớn. Thiết tưởng rằng mỗi chúng ta đều phải
nghiêm túc xem lại đức tin của chính mình: “Ai
tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy
trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ thì
Thầy cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.” (Mt
10:32-33)
Cuộc sống hầu như luôn TRÁI Ý chứ KHÔNG NHƯ Ý
của mình, thế nên Chúa Giêsu mới bảo “vác thập giá” mà theo Ngài. Nhiều vị
thánh đã có những lúc phải sống trong vùng tăm tối của linh hồn, nhưng các ngài
vẫn một lòng trung tín. Đấng đáng kính Charles de Foucauld nói: “Đôi khi Thiên Chúa để chúng ta chìm trong
tăm tối đến độ bầu trời của chúng ta không có một vì sao chiếu sáng. Chúng ta
phải nhớ rằng chúng ta sống trên trần gian để chịu đau khổ, trong khi vẫn bước
theo Đấng Cứu Độ dịu hiền trên con đường tăm tối và chông gai. Chúng ta là
những người lữ hành và những người xa lạ trên trần gian. Những người lữ hành
ngủ trong những túp lều và nhiều lúc phải băng qua hoang mạc, nhưng khi nghĩ
đến quê nhà là họ quên hết mọi sự khác.”
Lạy
Thiên Chúa, chúng con thật là vô tích sự mà vẫn “chảnh,” xin biến đổi chúng
con. Xin ban thêm đức can đảm và đức khôn ngoan để chúng con sống đức tin,
không ngừng tuyên xưng Danh Thánh Ngài mọi nơi và mọi lúc, xin giúp chúng con biết
dùng ánh mắt đức tin để nhận biết Thánh Ý Ngài trong mọi nghịch cảnh ở đời này.
Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại.
Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment