Tôi đang sống nghĩa là tôi đang chết
Mỗi ngày qua thân xác dần yếu đi
Dần yếu đi là dần hóa bụi tro
Một sự thật không bao giờ sai trật
Sống mà không mến Chúa là khốn kiếp [1]
Nếu như thế thì vô ích mà thôi!
Yêu mến Chúa là cầu nguyện không ngơi
Đó là cách dâng con tim cho Chúa [2]
Vì sẽ chết nên phải luôn ghi nhớ
Cầu nguyện nhiều để Thiên Chúa xót thương
Chúa từ nhân nên Ngài rất rộng lòng
Lời cầu nguyện làm thay đổi số phận
Đời phàm nhân yếu đuối nên rất bẩn
Phải luôn cần Đấng Cứu Độ Kitô
Bửu Huyết Ngài tẩy rửa mọi vết nhơ
Để cuối cùng khi chết sẽ “chết sạch”
TRẦM THIÊN THU
[1] 1 Cr 16:22 – “Nếu ai KHÔNG yêu mến Chúa
thì là ĐỒ KHỐN KIẾP!”
[2] Nhận định của Thánh Teresa Lisieux: “Cầu
nguyện là cách trao dâng con tim.”
CHẾT
Me-men-to Mo-ri!
Hãy nhớ mình phải chết!
Điều đó là sự thật
Một sự thật thiên thu
Me-men-to Mo-ri!
Chắc chắn ai cũng chết
Nhưng chết không là hết
Mà chuyển tiếp linh thiêng
Sự sống vẫn vẹn nguyên
Thắng gì, hỡi thần chết?
Và đâu là nọc độc? [1]
Ngươi hoàn toàn thua rồi!
Gôn-gô-tha buồn lơi
Hoang vu và tĩnh lặng
Những tiếng cười đắc thắng
Vội tắt lịm bất ngờ
Chết nghĩa là bị thua
Phàm nhân cho là vậy
Nhưng hoàn toàn ngược lại
Chết là sống muôn đời [2]
Tử – sinh, lẽ thường thôi
Sinh và sống để chết
Có khởi thì có kết
Điều đó lạ chi đâu?
Đời tựa khúc ca dao
Êm như thơ, như nhạc
Chết là lúc bất diệt
Nhạc và thơ miên trường
Lạy Thiên Chúa xót thương
Cuộc đời con khốn nạn
Xin Ngài đừng nỡ giận
Mà ruồng bỏ con đây! [3]
Xin nguyện giúp, cầu thay
Lạy chư thánh vinh hiển!
Lạy Chúa, con khẩn nguyện
Xin cứu các linh hồn!
TRẦM THIÊN THU
[1] 1 Cr 15:55.
[2] Kinh Hòa Bình, Thánh Phanxicô Assisi.
[3] Tv 27:9.
CHÀO
CHỊ CHẾT
Xin chào Chị Chết hôm nay
Nhờ Chị mà được gặp Thầy Giêsu
Giã từ đời để về Quê
Gặp Chúa nhân từ và được trường sinh
Kiếp hoa một thoáng qua nhanh
Trăm năm một thuở mong manh kiếp người
Chết là một cuộc đổi đời
Hữu hình cát bụi hết thời nhân gian
Chết là ngưỡng cửa bình an
Phàm nhân thành một thánh nhân. Diệu kỳ!
TRẦM THIÊN THU
TIỀN TRỜI
Một người kia suốt đời chỉ lo thu gom tiền bạc, cho nên rất giầu. Khi chết, ông còn mang túi vàng theo mình đi sang cuộc sống bên kia. Đi một hồi, ông thấy đói. Bỗng ông thấy một quán ăn bên đường, liền ghé vào. Vì hà tiện, ông hỏi người chủ quán:
– Tô cơm nhỏ này giá bao nhiêu?
– Chỉ một đồng thôi.
– Còn tô lớn kia?
– Cũng chỉ một đồng thôi.
Thấy rẻ, ông gọi luôn hai tô lớn. Nhưng người chủ quán bảo:
– Ở đây chỉ xài loại Tiền-Cho-Đi thôi. Ông có không ?
Người hà tiện chỉ vào túi tiền của mình. Nhưng chủ quán nói:
– Đó chỉ là thứ Tiền-Lấy-Vào. Ở đây không xài được.
– Thế Tiền-Cho-Đi là tiền gì?
– Khi còn sống, mỗi lần ông cho ai bao nhiêu đồng thì ông được bán lại bấy nhiêu đồng loại Tiền-Cho-Đi.
Ông nhà giàu lục lọi khắp nơi trong mình mà chẳng có đồng nào thuộc loại Tiền-Cho-Đi, thế là ông phải nhịn đói.
Ghi nhớ: Bao nhiêu đồng tiền cho đi là bấy nhiều đồng tiền để dành cho đời sau...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment