Monday, June 11, 2018

SỐNG TỐT NHƯ CHA

Tháng Sáu có Ngày Thân Phụ (Father’s Day) được cử hành vào Chúa Nhật thứ ba trong Tháng Sáu, xin giới thiệu với bạn tâm tình của tác giả Frank Krause viết những điều hoàn toàn thật về người cha quá cố của mình, và chính Frank Krause cũng đã qua đời ngày 23-12-1998.
  
Tôi muốn nói với bạn rằng những gì bạn đọc ở đây là thực sự quan trọng và sẽ ảnh hưởng cuộc đời bạn. Sự thật là, tôi có thể không nói những gì bạn chưa hề nghe, nhưng dù sao thì bạn cứ để tôi khuyến khích bạn đọc.
Tôi lớn lên trong một gia đình gia phong lễ giáo tại một trại bò sữa ở Fraser Valley cùng với 5 chị em gái và 1 anh trai. Đó là một nơi đẹp và tĩnh mịch. Khi chưa đi học, tôi thường dắt chó đi dọc theo con lạch để bắt cá dọc lên ngọc đồi phía sau trang trại. Cha mẹ tôi luôn dạy tôi về cách sống tốt, nên khi tôi đi dạo thì tôi thường nghĩ đến những điều tốt trong cuộc sống. Sống tốt rất cần trong cuộc sống.
SINH TRƯỞNG
Tôi cũng làm những thứ mà trẻ em vẫn làm như trong các gia đình. Tôi làm bổn phận mà không than phiền – cho đến khi tôi 15 tuổi. Đó là một buổi sáng Chủ nhật, cha tôi và tôi vừa làm xong việc nhà. Tôi vào kho thóc, còn cha giục tôi mau lên kẻo trễ giờ đi lễ. Tôi nói với cha là tôi không muốn đi tập thể dục sớm. Cha tôi là người to lớn, rất khỏe và rất nóng tính. Tôi nghĩ cha sẽ la rầy hoặc đánh tôi. Cha lặng nhìn tôi với ánh mắt u buồn. Tôi phải ra khỏi phòng, không dám nhìn cha như vậy.
LÒNG CHAI CỨNG
Có điều gì đó xảy đến với tôi vào ngày hôm đó. Tôi thấy lòng bất an. Trước đó, tôi hay uống rượu vào cuối tuần và trốn học. Khi tôi 17 tuổi, cách cư xử của tôi đã khiến cha mẹ bảo tôi ra khỏi nhà. Có nhiều an toàn trong gia đình gia giáo, tôi sống theo ý mình nên tôi đã mất. Tôi tiếp tục uống rượu nhiều. Có nhiều đêm say quá nên tôi không về nhà hoặc ngủ ngoài kho lúa. Tôi không tìm được việc gì làm để lo cho bản thân. Thất vọng về mình nên tôi gia nhập quân đội.
Sau 6 tháng quân trường, tôi được đưa sang Đức. Khi người ta ở tuổi đôi mươi, người ta sống buông tuồng, kiểu “xả láng, sáng về sớm”. Tôi lao vào rượu chè và gái đẹp. Sau 3 năm, tôi về nhà. Điều đầu tiên tôi làm là gặp cha tôi. Ông đang lái xe ủi đất. Khi thấy tôi, ông tắt máy và đến bên tôi. Hồi lâu sau ông mới nói nên lời, ông rất vui được gặp lại tôi.
Tuy nhiên, trước đây không lâu, đời tôi đã trở lại vị trí ngày xưa. Khoảng 1 năm sau, tôi gặp một cô gái có cha cũng nghiện rượu, cô ấy không ngạc nhiên về tôi. Rồi chúng tôi kết hôn và có 2 con gái.
Một trong những điều cha tôi dạy tôi là cách làm việc chăm chỉ. Tôi bắt đầu công việc của mình khi tôi 25 tuổi và công việc khá xuôi xắn. Vài năm sau, tôi mua một trang trại nuôi gia cầm. Dù ổn định cuộc sống nhưng việc uống rượu của tôi luôn là vấn nạn. Nó ảnh hưởng hôn nhân và gia đình tôi đến nỗi tôi biết tôi phải làm điều gì đó. Rồi tôi tham gia hội Cai Rượu (AA – Alcoholics Anonymous). Trước sự thất vọng của tôi, những gì tôi nghe được buổi chiều tối hôm đó là những người đan ông nói chuyện với Chúa. Thật là thất vọng! Nhưng tôi nghĩ họ thực sự dạy tôi điều gì đó về cách bỏ rượu.
THAY ĐỔI
Dù vậy, tôi vẫn quyết định sẽ không uống rượu nữa và tôi bắt đầu đưa các con đi đây đi đó. Tôi chân thành nghĩ rằng hẳn là không ai có thể chịu nổi tôi. Nhưng 2 năm sau, tôi lại bắt đầu uống rượu.
Tôi không biết tại sao, nhưng buổi chiều mà tôi bắt đầu uống lại, tôi đã ghé tham cha tôi. Ông sống một mình, vì mẹ tôi mất 10 năm trước. Tôi nói với ông rằng tôi không thể sống như vậy nữa mà phải uống rượu lại. Cha tôi im lặng dù tôi biết ông rất buồn. Ông rất nóng tính.
Khi tôi ngoài 30 tuổi, tôi bán hết cơ ngơi của tôi. Lúc đó, tôi đã có được tài sản khá nếu tôi biết khôn khéo quản lý tiền bạc thì tôi không phải làm việc nữa. Tôi mua một căn nhà lớn trên đồi. Đáng lẽ tôi đã có mọi thứ khiến tôi hạnh phúc…
Một buổi sáng Chủ nhật, tôi nằm bệnh trên giường và thấy lòng trống vắng. Lần đầu tiên trong nhiều năm qua tôi thầm nghĩ: “Mình có những gì mình muốn mà mình vẫn không hạnh phúc. Phải có điều gì khác hơn thế này. Mình quyết định làm những gì mình đã hứa. Hy vọng mình sẽ thành công”.
MỌI THỨ SỤP ĐỔ
Không lâu sau, tôi bán nhà trên đồi và mua một miếng đất rộng để làm nhà mới. Đó là khoảng thời gian mọi thứ sụp đổ. Hôn nhân rắc rối, tài chính cạn kiệt. Tôi không giữ được những gì tôi đã làm ra. Mọi thứ cứ “đội nón” ra đi. Tôi phải làm thuê cho người ta, công việc vất vả cực nhọc. Tôi hiểu ra rằng càng làm việc thì càng được tôn trọng.
Khi đi làm về, tôi thường ghé thăm cha tôi. Ông luôn vui vẻ khi gặp tôi, và tôi biết ông luôn quan tâm tôi. Tôi cũng biết ông có điều gì đó mà tôi nghĩ tôi không bao giờ hiểu. Lúc đó tôi nghĩ mình bị sa lầy mà không thể làm gì hơn. Một buổi chiều Chủ nhật, tôi đến thăm cha trước khi ông phải phẫu thuật. Sau đó tôi đến chỗ làm.
Hôm đó là thứ Tư, tôi nhận điện thoại báo tin cha tôi đã mất. Lúc đó lòng tôi rất nặng nề, tôi nói với vợ là tôi không về nhà. Tôi không muốn gặp vợ hoặc các anh chị em Kitô giáo của tôi. Tôi biết tôi về nhà cũng không lấy lại được một người đã yêu thương tôi. Nhưng có điều rất lạ...
Tôi không hề biết cha tôi đã thay đổi di chúc 2 ngày trước khi chết, cho tôi quyền cai quản tài sản của ông. Chị Katherine bảo con rể chở chị đến cho tôi biết. Dù người tôi đang lấm lem, chị vẫn ôm chầm lấy tôi và khóc. Và tất nhiên tôi phải về nhà.
DI SẢN CỦA CHA TÔI
Phải mất 1 tuần để tôi lo liệu công việc của cha tôi. Khi mọi thứ hoàn tất, chỉ còn 1 điều là cuốn sách gối đầu của cha tôi. Tôi cho cuốn sách vào túi xách, đi uống rượu 2 ngày rồi về chỗ làm.
Qua 2 tuần kế tiếp, tôi tò mò đọc mấy câu hay mà cha tôi gạch dưới. Tôi còn nhớ đoạn nói về những người sống nghèo khổ trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Tôi ngưng đọc. Tôi chưa bao giờ biết vậy. Có thể là in sai, tôi nghĩ vậy. Tôi phải đọc tới 5–6 lần mới hiểu rằng cuộc đời còn nhiều bí ẩn.
Tôi đã cảm thấy hạnh phúc vì được giải thoát. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy thanh thản. Tôi đứng dậy, nhảy lên và hét to: “Tôi tự do rồi”.
Đó là 10 năm trước. Tôi muốn nói với bạn rằng từ lúc đó, mọi thứ đều tuyệt vời. Sự thật là hôn nhân của tôi vẫn chưa ổn, con cái tôi vẫn buồn và tôi vẫn mất hết tiền. Nhưng tôi đã được bình an tâm hồn. Tôi cũng phải đối mặt với sự thật là tôi đã từng nghiện rượu. Qua hội AA, tôi có thể cởi bỏ quá khứ và trở nên tự do sống phần đời còn lại.
CHẨN ĐOÁN ĐỊNH MỆNH
Ngày 16-12-1994, tôi được chẩn đoán bị ALS, thường gọi là bệnh Lou Gehrig. Các bệnh nhân ALS chỉ có hy vọng sống thêm 2–5 năm từ khi phát hiện triệu chứng. Có thể tôi bị từ hơn một năm trước, không biết thời gian sống của tôi còn lại bao nhiêu nữa. Tôi hy vọng tôi không còn sợ chết. Tôi cũng rất muốn chấp nhận cuộc sống dù tôi còn sống bao lâu.
Không lâu sau khi được chẩn đoán, một người bạn cùng làm chỗ tôi chết vì ung thư. Anh nhờ tôi chôn cất anh. Tôi có dịp chia sẻ kinh nghiệm sống với nhiều người. Tôi không biết trong số đó có ai thay đổi cuộc đời như tôi hay không. Tôi chỉ muốn chia sẻ với họ chính cuộc đời tôi mà thôi. Khi người ta biết mình không còn sống bao lâu nữa, sự sợ hãi không còn vì không còn gì để chứng tỏ. Nhưng nếu bạn ở trường hợp như tôi, bạn sẽ thấy mỗi ngày tôi càng cần yêu thương hơn.
Đôi khi tôi không hiểu sẽ ra sao khi một mình ngồi lặng lẽ bên dòng suối với nhiều câu hỏi, đứng lặng nhìn vào thực tại. Bạn có thể tưởng tượng ra như được chạm vào sự sống?
Mọi thứ đã thay đổi trong đời tôi khi tôi “đầu hàng” số phận nhờ sức mạnh của ý chí. Điều đó đã làm mọi thứ thay đổi. Tôi tạ ơn cha mẹ đã không bỏ rơi tôi. Khi tôi muốn xét đoán con cái, tôi luôn nhớ đến tình thương vô điều kiện của cha tôi. Chúng ta là người xấu mà còn biết cho con cái những điều tốt kia mà. Hành trình dẫn tôi đi thanh thản.
Nếu bạn đọc những gì tôi viết và muốn sống chân thành, hãy hành động cụ thể. Đừng cứng lòng, đừng trì hoãn, hãy thay đổi và sống thật với lòng mình!
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ My Dad’s Good Life)

No comments:

Post a Comment

Comment