[Niệm khúc Mt 7:6, 12-14; Lc 6:24, 31]
Có
những thứ bình thường mà rất quý
Có
những thứ như rác rưởi, phân tro
Vật
quý giá ai ai cũng ước mơ
Được
sở hữu báu vật thật hạnh phúc!
Luật
nghiêm khắc là khuôn vàng thước ngọc
Loại
dễ dàng chỉ là luật rừng thôi
Kẻ
bất công không quý trọng Luật Trời
Nên
dân nghèo bị lừa, bị áp bức
Sống
bất minh là loại người vô phúc
Coi
thường luật là giống chó, loài heo
Vì
kiêu căng nên Luật Chúa chẳng theo
Thấy
hiền nhân còn quay lại cắn xé
Đại
lộ đời thênh thang đi rất dễ
Còn
cửa hẹp vào khó, chẳng muốn vô
Giữ
Luật Chúa bị coi là ngây ngô
Được
hoan hô nếu vào hùa bất chính
Muốn
khôn ngoan thì phải liệu phải tính
Rộng
và hẹp – một làn ranh mong manh
Chấp
nhận thua để bảo vệ hồn mình
Đời
sẽ ghét nhưng giữ được Thiên Chúa
Phải
can đảm dứt khoát vì công lý
Mình
muốn gì, hãy làm cho tha nhân
Lời
Chúa dạy là thước ngọc khuôn vàng
Tiền
nhân xưa cũng đã thông luật ấy [*]
Lạy
Thiên Chúa, con vẫn nghe Ngài dạy
Vậy
mà con như kẻ điếc ngu si
Xin
giúp con đủ sức dám thực thi
Đúng
y như giáo huấn Ngài đã dạy
[*] “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” (Khổng Tử) – “Mình
không muốn điều gì thì đừng làm cho người khác”, cũng có nghĩa là “mình muốn gì
thì hãy làm cho người khác.”
LỐI HẸP TỐT ĐẸP
[Niệm ý Mt 7:6, 12-14 ≈ Lc 6:31; 13:24]
Chúa Giê-su là khuôn vàng thước ngọc
Về bổn phận và trách nhiệm làm người
Cả điều nhỏ, việc to đều tuyệt vời
Là mệnh lệnh khuyên tín nhân thực hiện
Sống bác ái và quảng đại tự nguyện
Chứ không nên miễn cưỡng hoặc giả hình
Thứ gì giả đều là thứ khiếp kinh
Người ta sợ và Thiên Chúa quở trách
Cái gì giả thì không thể là thật
Mình muốn gì thì phải làm cho người
Sự công bằng là bác ái mà thôi
Khó với mình là cố vào cửa hẹp
Vào cửa hẹp mà không bị đè bẹp
Vì chật chội phải lách khó lắm thôi
Nhưng bên kia là cảnh đẹp tuyệt vời
Miền hạnh phúc Nước Trời không thể tả
TRẦM THIÊN THU
No comments:
Post a Comment
Comment