Tuesday, November 7, 2017

TÂM SỰ MÙA THU

Mùa Thu về rồi đó. Mùa Thu về giữa lúc em phải đi xa, thật xa, đến một nơi chỉ còn một mình em trò chuyện với nỗi buồn vời vợi…
Anh đã để lại trong em khoảng trống vô biên. Hai phương trời cách biệt. Hai cuộc đời khác nhau. Chỉ có một điều giống nhau: Nỗi buồn. Xa anh hay mất anh? Sao anh không nói để bây giờ em yêu anh thật rồi. Em không trách anh. Em chỉ nói cho vơi bớt thương nhớ mà thôi, anh ạ!
Anh là nghệ sĩ. Mà đời nghệ sĩ thì gian truân lắm. Em hiểu. Em chẳng xác định được em đã yêu con người thực tại của anh hay tác phẩm nghệ thuật của anh. Em chỉ biết rằng em yêu anh. Có lẽ em yêu cả hai.
Là con gái ai chẳng ước mơ, phải không anh? Tình yêu có xa vời lắm không anh? Trả lời em đi. Trái tim em đã trao trọn cho anh rồi, làm sao em có thể quên anh được. Hình ảnh chàng nghệ sĩ nghèo khổ in đậm trong em. Chẳng ai biết tình trường sẽ ra sao!
Mùa Thu thơ mộng. Lá Thu bay bay trong chiều đẹp biết bao, nhưng… buồn quá!
Thiên nhiên càng thơ mộng, em càng nhớ anh da diết. Em cứ phải sống trong nỗi nhớ vô hạn, anh ơi! Biết anh có hiểu thấu tình em? Cô đơn lạnh giá vây quanh em nhưng chẳng có vòng tay anh sưởi ấm. Ngoài kia gió vi vu khiến lòng em bất chợt nhói đau. Yêu nhau mà phải xa nhau hỏi sao mà không nhớ?
Em nào muốn xa anh. Nhưng hoàn cảnh, vâng, hoàn cảnh mấy ai cưỡng lại được! Em yêu anh dù anh nghèo khổ. Em không đòi hỏi nhiều nơi anh. Đời nghệ sĩ, anh ơi, đáng thương chứ nào đáng trách. Nghèo không phải là tội, và nghèo vẫn có tình yêu kia mà. Lãng mạn cũng cần thiết để tình yêu thêm thú vị. Em tự nguyện yêu anh nên không ngần ngại gì cả. Có khổ thêm một chút vì yêu anh thì em vẫn chấp nhận và chịu được. Đừng lẩn tránh em nữa nghe anh!
Em mãi mãi yêu anh. Điều gì đến sẽ đến. Anh đừng quá trầm tư và bi quan, em buồn lắm. Anh vẫn bảo anh không muốn em buồn kia mà? Anh ơi, em đã khóc thật nhiều, khóc cho vơi bớt nỗi buồn thương nhớ, khóc cho cõi lòng em lắng dịu. Em chờ anh!
Nhiều lần em đã hờn trách anh vu vơ để anh buồn. Đừng giận anh nghe anh. Ý nghĩ em vội vàng, ấu trĩ và nông cạn lắm. Dù sao thì:
Đàn ông nông nổi giếng khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu
Phải không anh? Em tin anh. Và anh chẳng bao giờ trách em điều gì. Em hiểu. Điều đó khiến em lúng túng và khó xử.
Lúc này anh đang làm gì? Có nhớ em không? Nói vậy chứ anh sẽ không đến nỗi quên em đâu. Đôi khi anh vô tình với em lắm, anh biết không? Ghét anh lắm đó. Sao anh cứ sợ làm phiền em? Anh có làm phiền em gì đâu? Anh đừng tự trách mình vu vơ như thế nghe anh!
Xa mặt nhưng em không cách lòng. Niềm thương da diết và nỗi nhớ khôn nguôi em gởi về anh – dù không biết ngày mai ra sao!
Và rồi, ngày tháng cứ trôi đi, tất cả giờ đây đã thực sự quá xa tầm tay… Cố nhân ơi, hai mươi lăm mùa Thu vàng võ miền ký ức, kỷ niệm đang rơi đầy hay lá Thu bay bay?
KHA ĐÔNG ANH
[Đăng trên Tạp chí Thanh Niên – Tuổi Trẻ Hạnh Phúc số 38, ngày 16-10-2017]

No comments:

Post a Comment

Comment