Việt Nam ta có ba miền
Không là ba nước mà phiền ghê đi
Tiếng mẹ đẻ chẳng hiểu chi
Có bài này thật thú vị, giống như Tự điển Việt – Việt, dùng tiếng
Việt để giải nghĩa tiếng Việt.
Sao lại KHÓ và KHỔ thế nhỉ? Ngoại ngữ hay... “ngại ngữ” đây? Xin mời tham khảo...
Người bạn đời gốc Bắc (nhà văn Thanh Nam) của nữ sĩ Túy Hồng có
lần đã phát biểu cảm nghĩ về tiếng Huế như sau:
“Người Huế nói chuyện với nhau bằng ngoại ngữ Huế, người Nam người Bắc đứng ở ngoài nghe , không làm sao chen vào được một câu” (Túy Hồng, Áo Rộng Khăn Vành, TSH 1990, tr.14).
Mới nghe qua tưởng như đùa, nhưng đem đối chiếu với kinh nghiệm thực tế qua giao tiếp thì quả ý kiến ấy không phải là không có lý, tuy hơi cường điệu một chút. Ai người Huế trên bước đường tha hương lại không hơn một lần gây bối rối cho người đồng hương khác xứ khi đối thoại với rặt giọng sông Hương ?
Sau năm 1954, hơn một triệu đồng bào miền Bắc di cư vào Nam để
tránh hiểm họa Đỏ, đã sống rải rác khắp mọi miền dưới vĩ tuyến 17. Và dù ở đâu,
dù mấy chục năm đã trôi qua, họ vẫn giữ nguyên giọng Bắc, chỉ thay đổi một vài
thổ ngữ cho dễ chuyện trò thông cảm. Còn Huế mình, khi tha hương, đa số đều đổi
giọng, hoặc Nam hoặc Bắc, nếu không được khéo léo rặt ròng như Nam, Bắc chính
cống thì cũng lơ lớ cho người khác xứ dễ nghe, chứ không còn rặt Huế nữa, ngoại
trừ khi nói chuyện trong gia đình hay với đồng hương cơm hến. Bà xã tôi có cô
em bạn dì ruột, sinh đẻ ở Huế, sau mới vào theo gia đình vào Sàigòn sinh sống.
Dì ấy lấy chồng gốc Bắc 54. Khi vợ chồng tôi đến nhà thăm, cô nói chuyện bằng
giọng Huế rặt, nhưng quay lại nói với chồng hay bà già chồng thì đổi ngay giọng
Bắc, rất nhuần nhuyễn, rất tự nhiên.
Việc không đổi giọng của đồng bào miền Bắc di cư và việc đổi giọng
của người Huế tha hương, có người cho rằng đó là dấu hiệu của mặc cảm về giọng
nói. Tôi không nghĩ như thế.
Đồng bào miền Bắc tha hương vẫn giữ nguyên giọng nói, không phải
do mặc cảm tự tôn rằng đó là một giọng nói hay, không việc gì phải đổi. Mặt
khác, người Huế tha hương thường đổi giọng cũng không phải vì mặc cảm giọng nói
của mình trọ trẹ khó nghe. Tất cả chỉ là sự đáp ứng thực tế của cuộc sống, sự
thích nghi với hoàn cảnh.
Thật vậy, việc gì đồng bào miền Bắc phải đổi giọng khi giọng nói
ấy không gây trở ngại nào trong đối thoại? Tại sao mình cứ khăng khăng giữ
nguyên giọng Huế trong giao tiếp khiến đồng bào khác xứ không hiểu gì cả, phải
tốn công lặp đi lặp lại, giải thích này nọ, mất thì giờ. Như vậy làm sao dễ cảm
thông với nhau cho được? Không đổi hay đổi, tất cả chỉ là thế. Không mặc cảm,
không gượng gạo.
“Thương nhau, thương cả đường đi.” Nhà văn Thanh Nam vốn quen với
nhỉ, nhé, hộ, gì cơ, làm sao... nhưng vì yêu nữ sĩ Túy Hồng nên phải ráng nghe
và hiểu hí, nghe, giúp, cái chi rứa, làm răng... Còn người dưng nước lã với
nhau, lấy gì làm áp lực để buộc người nghe phải hiểu điều mình nói? Nói mà
người khác không hiểu hay khó hiểu là một nhược điểm nên tránh trong giao tiếp.
Vì vậy, sự điều chỉnh cho hợp với nhu cầu thực tế là sự thích ứng hoàn cảnh một
cách khôn ngoan. Người Tàu tới nơi nào cũng sống được và sống giàu sống mạnh là
nhờ tinh thần hội nhập thực tế. Tuy vậy, không bao giờ đánh mất bản chất Trung
Hoa của họ. Hòa mà không hùa là thế.
Ai cũng biết Tổng thống Ngô Đình Diệm vốn quê Lệ Thủy, tỉnh Quảng
Bình, nhưng sinh trưởng ở Huế. Nói chuyện với người Huế, Quảng Trị, Quảng Bình,
ông nói tiếng Huế, nhưng khi nói trước công chúng, khi đọc diễn văn hay thông
điệp, bao giờ ông cũng dùng giọng Nam. Ông mang mặc cảm trọ trẹ chăng? Hẳn
nhiên là không. Trong nước lúc bấy giờ, ông là người có quyền lực nhất, nhưng
không vì quyền lực đó mà buộc quốc dân phải nghe cho được giọng Huế khó nghe
của ông. Ông hiểu rằng ông cần được hết thảy người dân của mọi miền đất nước
nghe, hiểu và thông cảm. Đổi giọng, vì thế là một sự cần thiết để đáp ứng nhu
cầu thực tế.
Trong bài viết nói trên, Túy Hồng có một nhận xét rất đúng: “Giọng
Huế không phải là giọng nói trước đám đông, mà có thể chỉ là một giọng nói
trong phòng khách.” Đó cũng là một trong những lý do trong sự đổi giọng của
Tổng thống Ngô Đình Diệm, trong việc giả giọng Bắc của Hoàng Thi Thơ khi điều
khiển các chương trình ca nhạc, của Như Hảo trên đài phát thanh và truyền hình
v.v... Nói trước đám đông thì dở nhưng rỉ rả trong phòng khách lại rất dễ lọt
lỗ tai. Có lẽ cũng vì cái ưu điểm “giọng nói trong phòng khách” đó nên nhiều
chàng trai khác xứ đã lăn xả vào làm rể xứ Huế chăng?
Tôi không phải là một nhà ngữ học. Vì vậy những điều trình bày ở
đây chỉ là những ý kiến rất thô thiển, có tính cách thường nghiệm của một kẻ
bình thường. Đứng trước một thực tế là giọng Huế khó nghe, tiếng Huế khó hiểu
(“ngoại ngữ” Huế) đối với đồng bào các miền khác, có nên chăng thử đặt câu hỏi
tại sao? Để dễ thông cảm, ở đây xin tạm hiểu “giọng” là nói về thanh âm phát ra
từ người nói, còn “tiếng” dùng để chỉ về ý nghĩa của chữ dùng. Đôi khi trong
“tiếng” bao gồm cả “giọng”, chẳng hạn cái tiêu đề của bài này.
Giọng Huế khó nghe đối với đồng bào khác xứ, phải chăng vì thanh
âm do người Huế phát ra thuộc về một âm vực khó nhận ra? Tôi có cảm tưởng như
khi phát âm, người Bắc thiên về giọng thấp, người Nam đi giọng cao, còn người
Huế thì bình bình. Phải chăng cái đặc tính bình thanh này khiến nó trở thành
khó nghe? Điều này xin để bàn tay chuyên môn của các nhà âm ngữ học can thiệp.
Riêng tôi, nghĩ rằng nếu miền Bắc và miền Nam có được giọng nói dễ
nghe thì họ lại rất khó giả giọng của miền khác; trái lại, nếu âm vực của giọng
Huế thuộc loại bình bình, trung tính, khó nhận ra đối với người ngoài, thì cũng
chính cái đặc điểm trung tính này đã giúp người Huế có thể giả giọng khắp mọi
miền một cách không mấy khó khăn. Giọng Bắc, giọng Nghệ An, Quảng Bình, Quảng
Nam, Quảng Ngãi, Sàigòn... người Huế đều giả được tuốt. Cũng tỉ như nước lả
không màu; nước không màu chứa trong ly thủy tinh trong suốt khó thấy; muốn cho
người ta dễ thấy thì pha màu và muốn pha màu gì cũng được. Nghĩ sao nói vậy,
chứ tôi biết ý kiến này sẽ bị bà con khác xứ chỉnh ngay, vì đã hơn một lần anh
bạn người Nam nói với tôi rằng “con gái Huế thì thanh tao, nhẹ nhàng, nhưng
tiếng Huế của mấy ông nghe nặng lắm.”
Người Huế phát âm không phân biệt dấu hỏi dấu ngã, không phân biệt
có “g” với không “g”, “c” với “t”. Nếu từ Quảng Nam trở vào khó phân biệt âm
“b” và “p”, đến nổi khi đánh vần thường hỏi nhau “bê bò hay bê phở”, (ngay cả
đến những bậc khoa bảng nói tiếng Tây như gió , cũng có lúc nói âm “bê phở”
chưa chỉnh) thì ở Huế, tại vùng quê, và ngay đối với lớp người già sống tại
thành phố, người ta không phân biệt sự khác nhau giữa các âm “gi”, “d” và “nh”.
Người già và người nhà đều được nói giống nhau.
Sau khi làm xong cái nhà, tôi nói chuyện với ông chú già rằng: “Mặc
dầu cháu đã tính toán khá kỹ, vậy mà cuối cùng cũng phải mượn thêm của bạn bè
mói đủ, vì số chi phí vượt quá mức dự trù.” Ông cụ thản nhiên đáp: “Cháu không
nghe à? Ôn mệ mình từ xưa nay đã nói là làm già (làm nhà), chớ có nói làm non
mô; mà đã làm già thì hụt tiền thôi.” Rõ ràng là ông cụ chơi chữ theo kiểu Huế,
trộn lẫn âm thanh và ý nghĩa để biện luận theo ý mình. Các bạn miền khác hẳn
khó mà thưởng thức lối đùa cợt chữ nghĩa theo kiểu đó.
Tôi không biết khi một người ngoại quốc học tiếng Việt thì cái khó
nhất đối với họ là gì? Cách phát âm với năm thanh (sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng,
và không dấu) bằng trắc khác nhau, nghe như điệu hát chăng? Văn phạm chăng?...
Riêng đối với người Việt, có lẽ việc đánh dấu hỏi ngã cho đúng đã là một vấn
đề. Hồi còn học tiểu học, thầy dạy lớp Nhất (lớp 5) đã truyền cho lũ nhóc đệ tử
chúng tôi một bí quyết để viết hỏi ngã cho đúng với câu thần chú “Anh Huyền ngã
nặng, hỏi con dao có sắc không”. Ý thầy muốn cho chúng tôi phải nhớ rằng trong
một từ kép, hễ chữ nào đi với chữ có dấu Huyền hay dấu Nặng thì phải đánh dấu
Ngã; còn chữ nào đi với chữ có dấu Sắc hay Không dấu thì phải đánh dấu Hỏi, trừ
một vài ngoại lệ phải học thuộc lòng. Chẳng hạn:
- nghĩ ngợi thì nghĩ có dấu ngã, nhưng nghỉ ngơi thì nghỉ lại có
dấu hỏi.
- sừng sững và sững sốt cũng thế.
Thần chú như thế kể cũng linh nghiệm thật, nhưng khi viết chính tả
không khỏi tốn công suy nghĩ nên hơi... mệt. Khi đi thi bằng Tiểu học, tới môn
chính tả tôi vái trời được gặp một thầy giáo hay cô giáo người Bắc, vì tôi
nghiệm ra rằng người Bắc phát âm dấu hỏi dấu ngã rất đúng. Ấy là nhờ gần gũi
một ông Hà Nội đang tán bà chị tôi mà biết được điều đó.
Cho đến bây giờ vẫn thế, bộ óc tôi ghi nhận rằng khi phát âm dấu ngã thì người Bắc nói nghe như dấu sắc (ví dụ: nghĩ ngợi → nghí ngợi) và dấu hỏi nghe như dấu nặng (ví dụ: nghỉ ngơi → nghị ngơi). Giả giọng Bắc mà không biết qui luật này sẽ đánh dấu hỏi ngã sai bét và lòi đuôi “giả cầy” ngay. Một ông nhạc sĩ nọ gốc Miền Trung, thường nói giọng Bắc trên TV, trước 1975 đã có lần bị báo chí diễu là “người nói giọng Bắc hay nhất nước”, cũng chỉ vì không để ý điều đó.
Cách đây non 30 năm, lần đầu tiên khi đọc một cuốn truyện (không
nhớ tên) của một văn sĩ người Bắc (không nhớ bút hiệu) đến đoạn đối thoại của
một nhân vật nữ người Huế, tôi vừa cười thích thú vừa “giận”... Thích thú vì
tác giả viết rất có duyên. Còn giận là giận mấy ông thợ nhà in sắp chữ sai (tôi
đinh ninh thế). Ai đời “Thôi em về hí” mà lại sắp thành “Thôi em về hỉ”. Chữ HÍ
của người ta viết với dấu sắc, đem sửa lại thành HỈ với dấu hỏi, nghe lãng xẹt,
vô duyên như ăn cơm hến thiếu ruốc. Trong lời nói thường nhật của người Huế, HÍ
là một từ đệm, đóng vai trò như nhé, hay nhỉ trong tiếng Bắc và nha trong tiếng
Nam...
Tôi cứ tự cằn nhằn và giải thích như thế với mấy ông ấn công vô
danh, mãi sau mới có dịp biết rằng mình đã nghĩ oan cho họ. Hầu như trong các
truyện có dính líu đến ngôn ngữ xứ Huế, chữ HÍ đệm ở cuối câu đều được nghe và
viết thành chữ HỈ bởi vì khi người Huế phát âm những chữ có dấu sắc thì người
Bắc và người Nam nghe thành dấu hỏi và dấu nặng. Đó là lý do hí biến thành hỉ.
Điều đáng nói là sai lầm này cũng hiện diện trong những tác phẩm do chính người
Huế viết ra. Lỗi ở ấn công chăng? Lỗi ở thầy cò chăng? Nếu không phải do hai
người này thì đó là điều khó hiểu.
Trong bài “Tôi không yêu tíếng Huế” (TSH 1990) tác giả Phàm Phu đã
viết rất dí dỏm về những trở ngại do giọng Huế và tiếng Huế gây ra trên chốn
giang hồ vì người xứ khác đã nghe khác dấu đi. Chẳng hạn một thiếu nữ Hà thành
khi nghe một thanh niên Huế ngõ lời “Cô cho tôi xin một cái bóng (cái ảnh) của
cô để làm kỹ niệm... “ đã ngơ ngác hỏi lại “Thưa, anh bảo cái bọng gì cơ ạ?”
(p.45). Một ông người Huế khi vào hội tứ sắc đã hỏi làng “ Hôm nay tui biết tui
hên nên muốn đánh lớn. Mấy bà có chịu hai cắc (một lệnh) không?”. Câu nói này
đã làm cho một bà người Nam giận dữ bỏ chơi, vì nghe lầm dấu sắc ra dấu nặng,
tưởng ông kia ăn nói xí xọn (tr. 46).
Thời gian ở tù trong trại lao cải, (sau 1975) được sống gần gũi
với anh em người Quảng Nam, tôi mới biết giọng Huế đã được nghe như thế nào.
Buổi tối, khi tất cả đã vào chuồng, trong khi chờ tới giờ ngủ, anh em thường tụ
tập chơi cờ, domino, hoặc kể chuyện vui cho đở buồn. Có lần một anh bảo tôi “Đố
anh nói to và đúng câu ‘Đem vở vô buồng, học đủ rồi ra’.” Dĩ nhiên tôi đáp ứng
ngay, dõng dạc rõ ràng. Câu nói vừa dứt, lập tức tiếng vỗ tay và tiếng cười
khoái trá nổi lên. Có cả tiếng hô “Hay, hay! Nói tiếp đi.” Tôi ngơ ngác không
hiểu vì không tin rằng câu nói đơn giản đó lại có hiệu lực chọc cười đến thế.
Ông bạn ăn chung mâm vừa cười vừa cắt nghĩa “Tụi tui nghe người Huế nói dấu hỏi
thành dấu nặng, nên mới phịa ra câu đó để chọc anh đó.” À ra thế !
Giọng Huế tuy khó nghe với người khác xứ nhưng rất dễ chỉnh. Trong
lúc nói chuyện chỉ cần đổi “ton” lớ lớ đi một chút là người nghe thoải mái
ngay. Tiếng Huế mới là cả vấn đề, bởi vì khi nói đến giọng là chỉ mới đề cập
tới hình thức, còn đi vào tiếng là đi vào nội dung, đi vào đời sống văn hóa.
Ngôn ngữ chẳng qua là qui ước về âm thanh do con người phát ra. Vì
vậy, cùng một âm thanh phát ra giống nhau nhưng do qui ước khác nhau nên mỗi
dân tộc hiểu theo một nghĩa riêng. Tác giả Phàm Phu (TSH, 1990 đã dẫn) kể rằng
trong một lần dạo chơi phố xá Bangkok, thấy cô người Thái cực kỳ xinh đẹp, bèn
chụp ảnh để kỹ niệm. Vừa đưa máy ảnh lên ngắm, tác giả vừa hỏi ý kiến ông bạn
đồng hương làm hướng đạo “Chụp hí?” (chụp nhé) thì mỹ nhân hoảng hốt bỏ chạy,
còn tác giả thì bị bạn mắng như tát nước là đồ ăn nói thô tục đối với phụ nữ
ngoại quốc. Lý do là trong tiếng Thái, “chụp” có nghĩa là hôn, còn “hí” là “cái
ấy” của phụ nữ. Thấy không, hai tiếng Huế vô tội đã trở thành “ngôn ngữ sàm sở”
ở Bangkok.
Hồi còn ở tù tại trại lao cải Tiên Lãnh (Quảng Nam), tôi và một
anh bạn đã làm cho mấy phụ nữ Kà-tu bỏ chạy trong cơn mưa. Số là sau một ngày
vất vả đốn cây rồi đốt thành than, tổ chúng tôi bốn người quảy bốn gánh than
đầy ắp về trại. Nửa đường, trời đổ mưa, bèn ghé vào trong một cái chòi trong
rẫy lúa bỏ hoang để tránh cho than khỏi ướt. Một lát, thấy có bốn năm phụ nữ
Thượng, người Kà-tu, từ phía suối chạy lúp xúp về chòi chúng tôi, ý hẳn cũng để
tránh mưa. Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm... sợ mấy phụ nữ sẽ bị
trượt té trên con đường dốc dẫn vào lều đã trở thành trơn trợt, anh bạn và tôi
la lên “Coi chừng té, té!” Kỳ lạ, câu nói vừa dứt thì nghe mấy người đàn bà đó
ré lên chí chóe gì đó và đổi hướng, không chạy vào lều nữa. Trong tổ, có anh
bạn gốc Trà My (Quận miền núi của Quảng Nam) nhẩn nha giải thích “Nói như mấy
ông thì cho vàng tụi hắn cũng không vô núp mưa. “Té”, tiếng Kà-tu có nghĩa là
“đéo”, biết chưa? Lần sau, gặp tụi đàn bà con gái ở đây nhớ đừng có nói “bậy”
như vậy nữa, coi chừng có ngày ăn rựa.” Hú vía !
Giữa các dân tộc, qui ước thanh âm khác nhau dẫn đên ngôn ngữ khác
nhau đã đành, mà ngay trong cùng một nước, ngôn ngữ cũng thay đổi theo từng địa
phương. Cùng một từ, mỗi miền có thể hiểu một nghĩa khác nhau. Cùng chỉ một
vật, một việc, mỗi miền có một lối gọi khác nhau. Chẳng hạn chữ “đồ”. Trong khi
miền Nam dùng chữ đồ một cách hồn nhiên để chỉ về đồ vật thì miền Bắc lại dùng
nó để chỉ bộ phận sinh dục của phái nữ. Vì vậy, khi thấy ba ông bạn cùng chụp
chung một tấm hình (chữ Hán gọi là đồ), ông nào ngó cũng chễm chệ, phong lưu,
Tú Xương đã ỡm ờ vịnh ngay:
Ba bác chung nhau một cái đồ,
. . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Thôi đừng chê nhỏ lại cười to!
Cùng chỉ một vật đựng thức ăn, ở Bắc gọi bát, Huế gọi là đọi, Nam
gọi là tô. Cùng chỉ động tác rơi xuống đất vì bị mất thăng bằng, Bắc gọi là
ngã, Huế gọi là bổ, Nam gọi là té. Chữ “đ.t” Bắc và Nam hiểu không giống nhau.
Với người Bắc, “đ.t” có nghĩa là “đéo”, là làm tình; còn từ miền Trung trở vô,
“đ.t” chỉ có nghĩ là xả hơi trong bụng ra bằng ngã hậu môn, chữ Hán gọi là
trung tiện. Sự đa dạng trong ngôn ngữ của một dân tộc là điều tự nhiên. Bao giờ
trong cái chung cũng có cái riêng và thấp thoáng trong cái riêng là hình ảnh
cái chung.
Hình như địa lý và lịch sử đã kết hợp với nhau để tạo nên cho Huế
một môi trường dễ làm nảy sinh ra nhiều thổ âm và thổ ngữ hơn các miền khác,
đến độ có người đã nói là có thể sưu tập thành một tiểu từ điển tiếng Huế.
Trong Ngàn Năm Xứ Huế (San Jose: Thương Huế, 1993) Nguyễn Châu cũng đã sưu tập
và giải thích một số nhưng vẫn chưa đủ. Trong TSH 1993, qua bài Thử nói về ảnh
hưởng cung đình trong phong cách Huế, tôi đã có dịp khái quát về ảnh hưởng của
cung đình trong ngôn ngữ Huế. Điều đáng nêu lên ở đây là: tại sao tiếng Bắc,
tiếng Nam không gây trở ngại khi giao tiếp như tiếng Huế? Ngoài giọng Huế khó
nghe, như đã nói ở trên, phải chăng vì tiếng Huế quá đặc thù? Phải chăng vì
ngôn ngữ Huế ít được phổ biến? Hay vì tiếng Huế khúc mắc khó hiểu? Thiết nghĩ
có lẽ do tất cả.
Người khác xứ có thể dễ dàng quen thuộc với răng, ri, mô, tê, rứa,
hè, hí vì tính cách phổ thông của chúng, nhưng quả tình khó mà thông cảm với
những lối nói đặc thù khác. Tôi có anh bạn người Nam sống ở Huế khá lâu. Trong
một buổi trà dư tửu hậu, anh tuyên bố “Bây giờ người Huế nói cách chi tui cũng
hiểu”. Nghe vậy một anh bạn khác liền hỏi ngay:
- Thiệt hả ? Rứa thì anh có biết vụ hai đứa con ông Bảy bựa qua
ngầy lộn chắc rồi lôi giau từ trong chờn ra trữa cươi đập chắc, một đứa bể mỏ,
một đứa u trốt. Mạ hắn can không được, đứng trữa cươi la làng như “quạ quạ bẻ
bắp”.
Anh bạn người Nam ngẩn tò te, chịu thua. Đây là chìa khóa mật mã:
- bựa qua : hôm qua.
- lôi giau : lôi nhau.
- ngầy lộn : gây gổ.
- chắc : với nhau.
- chờn : cái giường.
- trữa cươi : giữa sân.
- bể mỏ : vỡ mồm, giập miệng.
- u trốt : u đầu.
Mới chỉ có một câu nói ngắn như vậy mà cần phải giải thích đến tám
chữ mới làm cho người ta hiểu được, và thực ra, đó mới chỉ là những chữ nặng về
hình thức hơn ý nghĩa. Nếu đi vào ý nghĩa thì sự khúc mắc càng thể hiện rõ rệt
hơn. Thành ngữ “tào lao xịt bộp” là một thành ngữ phổ thông của Huế - dùng để
chỉ lời nói hay việc làm không đâu vào đâu, không có chủ đích, không có ý
nghĩa, kiểu “nghe qua rồi bỏ”- nhưng lại là một thành ngữ khó hiểu vói xứ khác.
Trong một cuộc tiếp kiến Toàn quyền Đông Dương, Đoan Huy Hoàng Thái Hậu (Đức Từ
Cung, mẹ vua Bảo Đại) đã làm cho một vị quan lỗi lạc lúng túng khi phải thông
dịch câu nói rặt Huế của bà: “Tôi tra rồi, ăn nói tào lao xịt bộp...” (Nguyễn
Đặng, TSH 1993) chỉ vì ông không phải là người Huế. La ngầy hay ngầy nghĩa là
la rầy, nhưng ngầy lộn lại có nghĩa là gây gổ nhau. Mụ nớ có nghĩa là người đàn
bà kia (không có ý kính trọng) nhưng khi một người đàn ông được gọi là Mụ hay
Mệ, có nghĩa ông ta là người trong hoàng tộc. Thật là rắc rối!
Có một thực tế mà dường như ít ai để ý. Ấy là kể từ ngày chữ quốc
ngữ trở thành phổ biến, trở thành văn tự chính thức thay thế cho chữ Hán thì
lối viết theo ngôn ngữ miền Bắc là lối viết chính thức nước ta.
Thực vậy, từ giấy tờ hành chánh cho đến tác phẩm văn học, nghệ
thuật, khoa học v.v. phổ biến qua hình thức văn tự, hầu như đều được viết theo
giọng Bắc. Ngoại trừ một Hồ Biểu Chánh của hồi đầu thế kỷ và sau này có thêm
Sơn Nam, Bình Nguyên Lộc, và hiện nay là Hồ Trường An, là viết văn rặt giọng
Nam, còn hầu như tất cả, bất cứ người cầm bút thuộc lãnh vực nào, xuất thân từ
địa phương nào, đều viết theo phong thái ngôn ngữ miền Bắc. Bình Nguyên Lộc
viết tiểu thuyết theo giọng Nam nhưng khi viết Nguồn Gốc Mã Lai của Dân Tộc
Việt-Nam, một tác phẩm biên khảo, cũng dùng ngôn ngữ Bắc. Số học giả, thi sĩ,
văn sĩ người Huế trong nền văn chương quốc ngữ đông biết mấy, thế nhưng không
vì vậy mà “răng, ri, mô, tê, rứa, ni, nớ...” được chính thức đi vào văn học
như “sao, thế này, đâu, kia, vậy, này, ấy...” Đừng nói chi xa, ngay tập TSH
bạn đang cầm trên tay là một bằng chứng cụ thể, và ngay bài viết này cũng thế.
Ngôn ngữ miền Bắc hầu như đã trở thành lối nói và viết chính thức,
có lẽ do truyền thống lập quốc và Nam tiến. Trong âm nhạc, ta cũng thấy hiện
tượng tương tự. Khi hát tân nhạc, tất cả các ca sĩ đều hát theo giọng Bắc, bất
kể người miền nào. Nhiều danh hề đã chọc cười khán giả một cách thành công khi
hát tân nhạc theo giọng Nam. Ban AVT nhờ có Vân Sơn đệm giọng Huế mà trở thành
hài hước có duyên. Từ thập niên 60, một số các nhà văn nữ gốc Huế quả có đưa
tiếng Huế vào tác phẩm nhưng cũng chỉ có tính cách mắm muối thêm duyên – kiểu
như Vân Sơn đệm giọng Huế trong ban AVT – chứ chưa tạo được sắc thái địa phương
như Hồ Biểu Chánh hay Hồ Trường An.
Giọng Bắc giọng Nam dễ nghe, tiếng Bắc là ngôn ngữ chính thức
trong sinh hoạt văn hóa và xã hội, đó là lý do tại sao đồng bào miền Bắc không
gặp trở ngại khi đối thoại với người khác xứ. Trái lại, bên cạnh giọng nói
thuộc về một âm vực khó nghe, người Huế lại nói và viết không giống nhau. Thêm
vào đó, Huế lại quá phong phú thổ âm thổ ngữ, cả về số lượng cũng như ý nghĩa.
Tất cả những cái đó đã biến tiếng Huế thành ngoại ngữ. Muốn hiểu rành “ngoại
ngữ” đó, chỉ có cách hãy sống với Huế. Ai không tin, thử hỏi mấy ông rể Huế,
biết ngay.
VÕ HƯƠNG AN
Cựu Thanh tra Giám Sát Viện Quân
Khu I (VNCH), Cựu Tù nhân Chính trị Quảng Nam – Đà Nẵng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment