SuyNiemHangNgay.net – Ngày 16 tháng 10 năm
1978, trong lần xuất hiện đầu tiên trước công chúng sau khi đắc cử Giáo Hoàng,
Đức Gioan Phaolô II đã ký thác sứ vụ của ngài cho Đức Mẹ Maria và giới thiệu
lại Kinh Mân Côi cho toàn thế giới như là “lời kinh diệu kỳ”.
Sau hai mươi lăm năm, tức là vào dịp mừng
Ngân khánh Giáo Hoàng, trong Tông thư “Kinh Mân Côi,” một lần nữa ngài ân cần
nhắc lại kỷ niệm xưa mà nay đã trở thành xác tín: Kinh Mân Côi là lời kinh kỳ
diệu. Đơn giản trong hình thức, đơn sơ trong nội dung, nhưng không đơn
thuần là một kinh dành cho giới bình dân như có thời người ta nghĩ, nhất là sau
Vatican II khi Phụng Vụ tìm lại được vị thế đỉnh cao và trung tâm.
Vâng, Kinh Mân Côi là kinh phổ quát cho hết
mọi người, phổ cập cho mọi trình độ và phổ biến trong bất cứ hoàn cảnh nào,
nhưng đâu là nét kỳ diệu của Kinh Mân Côi?
1.
KINH MÂN CÔI HỆ TẠI VIỆC GẶP GỠ ĐỨC MARIA TRONG TÌNH MẪU TỬ
Đành rằng lời kinh nào dâng lên Đức Maria
cũng là dâng lên trong tình mẫu tử, như được thể hiện qua truyền thống cầu
nguyện Việt Nam, nhất là trong lãnh vực ca nguyện. Cứ thử làm một bảng
liệt kê những ca khúc hát dâng Đức Mẹ ắt sẽ rõ. Nhiều lắm. Chỉ
những ca khúc bắt đầu bằng chữ “Mẹ ơi” từ nốt bậc năm về nốt bậc một không phân
biệt trưởng thứ cũng có thể làm thành một cuốn sưu tập không mỏng. Nhưng
vượt lên tất cả, riêng Kinh Mân Côi đã đẩy tình mẫu tử ấy lên một cung bậc diệu
kỳ.
Phần đầu Kinh Kính Mừng dựa trên Phúc Âm là
lời chào của sứ thần Gabriel phối hợp với lời mừng của bà Êlisabet làm thành
lời xưng tụng Đức Maria là Mẹ Chúa Giêsu, Đấng từ trời cao xuống thế làm người. Phần sau Kinh Kính Mừng là lời xin ơn trợ giúp qua đó tín hữu xưng hô Đức
Maria là Mẹ Thiên Chúa. Và tổng hợp cả hai phần ngắn ngủi đọc lên chỉ
trong mười lăm giây đồng hồ là cả một lời kinh kỳ diệu nối kết tâm tình con
thảo vào với mầu nhiệm Đức Maria trên đỉnh vị thế là Mẹ Thiên Chúa, Mẹ con
người; Mẹ Chúa Giêsu và Mẹ của mỗi người chúng ta.
Nếu “nải chuối buồng cau, đường mía lau xôi
nếp một” là ca dao tình mẹ ngọt ngào trong văn học dân gian Việt Nam, thì Kinh
Kính Mừng quả là lời kinh tuyệt diệu ngọt ngào tình mẫu tử thiêng liêng giúp ta
gặp được Đức Maria cao xa là Mẹ Chúa Trời, nhưng vẫn cứ luôn gần gũi với người
dương thế cho dẫu phận người hôm nay không đẹp đẽ gì, vì xét cho cùng chỉ là kẻ
có tội “khi nay và trong giờ lâm tử”. Chính vì thế Kinh Kính Mừng đã trở
thành lời nguyện tắt mọi lúc mọi nơi.
2. KINH
MÂN CÔI: QUA MẸ ĐỂ TỚI CHÚA KITÔ
Thật vậy, hình thức lời kinh trực tiếp dâng
lên Đức Mẹ, nhưng nội dung chiêm niệm lại là mầu nhiệm cuộc đời Chúa Giêsu trải
ra theo mười lăm ngắm truyền thống Vui Thương Mừng và năm mầu nhiệm sự Sáng do
Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đề nghị. Chả thế mà Đức Phaolô VI trong
Tông huấn Marialis Cultus đã gọi Kinh Mân Côi là “cuốn Phúc Âm rút gọn”,
rất gọn không còn cách nào gọn hơn được nữa, để có thể ghi vào trong bộ
nhớ sống, sẵn sàng bung ra làm việc trên màn hình máy tính cuộc đời. Từ
việc Chúa Giêsu sinh ra trong Máng cỏ đến việc Người biến hình trên Núi Tabor,
rồi qua việc Người như bị Chúa Cha ruồng bỏ, để hiện hình sáng tỏ trong mùa
Phục Sinh.
Tất nhiên người ta có thể đến với Chúa Giêsu
bằng nhiều cách khác nhau như đọc Phúc Âm, rước Thánh Thể, thương giúp người…,
nhưng đến với Chúa Giêsu bằng cung cách của Kinh Mân Côi thì quả là độc đáo;
không phải là bí tích nhưng hiệu quả dọn đường cho bí tích; không phải là Phụng
Vụ nhưng tâm tình rất cận kề Phụng Vụ; và nhất là được cùng với Đức Mẹ trên
từng cây số cuộc đời Chúa Giêsu và theo phong cách của Đức Mẹ là “lưu giữ và
suy niệm trong lòng”, tức là “khẩu tụng” đều đều lời kinh Đức Mẹ và “tâm suy”
dài dài cuộc đời Đấng Cứu Thế.
“Ad Jesum per Mariam” chính là đây, bằng
phương thức tụng niệm tức là vừa đọc vừa suy niệm của Kinh Mân Côi. Đó là
kết cấu tinh thần. Ngay trong kết cấu vật thể của tràng hạt Mân Côi,
người ta cũng thấy rõ dụng ý này: năm mươi Kinh Kính Mừng kết thành tràng hạt,
nhưng cả tràng hạt chỉ được kết thúc bằng tượng Chúa Giêsu chịu chết treo trên
Thánh Giá. Thật diệu kỳ được Đức Mẹ dẫn tới Chúa Giêsu.
3.
KINH MÂN CÔI LÀ PHƯƠNG THẾ GIÚP NGƯỜI NGƯỜI VỮNG BƯỚC TRÊN ĐƯỜNG NÊN THÁNH
Khi nêu lên hiệu quả thánh hóa của Kinh Mân
Côi trong nhịp sống Giáo Hội, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã không quên gợi
lại những chứng tích lịch sử, những khuôn mặt tiền nhiệm, những lời kêu gọi của
Đức Mẹ trong những lần hiện ra tại Lộ Đức và Fatima, và nhất là chính kinh
nghiệm bản thân gắn bó với chuỗi Mân Côi, ngày xưa còn bé cũng như trong sứ vụ
hiện nay, và cách riêng qua biến cố ngài bị ám sát hụt ngày 13 tháng 05 năm
1981 kỷ niệm dịp Đức Mẹ hiện ra lần đầu tiên tại Fatima. Kinh Mân Côi,
như kiểu nói bình dân, chính là vũ khí giúp ta chống lại ba thù “ma quỷ, thế
gian, xác thịt”, và là sinh tố tăng cường ba việc “nên thánh, mến Chúa, yêu
người”.
Nếu nhân đức là việc tốt lành được tập tành
lặp đi lặp lại thành thói quen phản xạ tự nhiên, thì Kinh Mân Côi chính là một
bửu bối không thể thiếu được cho người tu thân luyện đức theo gương Đức Mẹ và
theo chân Chúa Giêsu từ Máng Cỏ ấp ủ qua Thập Giá, trui rèn tới Nhà Tạm chiêm
ngưỡng. Mỗi một mầu nhiệm xướng lên là một nhân đức khơi gợi để theo lời
kinh thả nhẹ và dưới tác động của ơn thánh, lòng người được bớt bất xứng hơn,
tạo điều kiện thuận lợi dần dần cho việc nên thánh.
Những nhà thông thái có sách vở chữ nghĩa,
những nhà cai trị có sức mạnh quyền hành, những nhà tu trì có bầu khí ổn định
làm phương tiện, còn hầu hết chúng ta là những nhà “tu hành” nghĩa là tu thân
bằng việc hành đạo như người giáo dân, hay đi tu mà vẫn phải đi tới đi lui, đi
xuôi đi ngược ở giữa cuộc đời như các giáo sĩ triều, thì Kinh Mân Côi chính là
một hành trang và phương tiện “bỏ túi” (hoặc đeo tay đeo cổ) gọn nhẹ giúp thánh
hóa bản thân, gia đình và xã hội. Theo định nghĩa này, Kinh Mân Côi không
khác gì điện thoại di động hòa đời ta vào mạng sự sống thiêng liêng.
Tóm lại, Kinh Mân Côi, đúng như kiểu nói của
Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, chính là lời kinh diệu kỳ dâng qua Đức Mẹ tới
Chúa Giêsu để người đọc được vững bước đi trên đường thánh hóa. Chúng ta
quyết tâm đọc Kinh Mân Côi với nhiều xác tín hơn, để tâm hồn được bình an hơn,
và nhất là từng người được nỗ lực sống thánh đức hơn.
ĐGM GIUSE VŨ DUY THỐNG (trích trong “Từng Bước Một Thôi”)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment