[Niệm ý Lc 13:10-17]
Thẳng không đứng được, mà cong xuống hoài
Khổ đời nên hóa lạc loài
Mười tám năm dài chịu đựng khổ đau
Chúa thương nên cứu chữa mau
Cho bà còng thoát nỗi sầu đeo mang
Thế mà những kẻ ngang tàng
Thâm độc cho rằng làm tốt mà sai
Ác nhân là thứ quái thai
Lọc lừa, lươn lẹo như loài quỷ ma
Điều cần thì lại bỏ bê
Chỉ lo hình thức rồi chê trách người
Cho mình sống thẳng hẳn hoi
Thật ra lại chỉ sống đời cong queo
Ác nhân tính chuyện tào lao
Kiêu căng, ích kỷ, chẳng yêu thương người
Cứ lo bè phái, đua đòi
Ỷ quyền, cậy thế, khinh người, ích chi?
Chút se se lạnh đầu ngày
Báo mùa Thu đã về đây thật rồi
Thu về lá kém màu tươi
Úa vàng dần để rụng rơi một lần
Như lời nhắc nhở phàm nhân
Có sinh, có tử – Chúa an bài rồi
Nay danh tiếng khắp mọi nơi
Mai không ai nhớ, chẳng lời chi đâu
Việc làm dù ít hay nhiều
Cái gì rồi cũng chìm vào lãng quên [*]
Lá vàng là dấu ăn năn
Để Thiên Chúa nhớ và ban ơn lành
Kiếp người dệt khúc lữ hành
Khóc hay cười cũng một mình mà thôi
Dấu Thu cho thấy rạch ròi
Nhưng không yếm thế buông lời bi quan
Cuộc đời là chuỗi hồng ân
Tin yêu một Chúa từ nhân muôn đời
TRẦM THIÊN THU
[*] Kn 2:4a – “Theo dòng thời gian, tên tuổi ta cũng chìm vào quên lãng, chẳng còn ai nhớ đến việc ta làm.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment