Ngài phục vụ người nghèo ở Paris và thu hút những người
khác cùng phục vụ người nghèo khắp thế giới. Qua Hiệp hội Thánh Vincent de Paul,
công việc của ngài vẫn tiếp tục cho tới ngày nay.
Frederick là con thứ 5 trong 14 người con của ông bà Jean
và Marie Ozanam, và cũng chỉ mình ngài sống sót. Khi còn là thiếu niên, ngài
bắt đầu nghi ngờ tôn giáo. Đọc sách và cầu nguyện cũng có vẻ không giúp ích cho
ngài, nhưng ngài sáng tỏ nhiều vấn đề trong những lần vừa đi dạo vừa thảo luận
với Lm Noirot (Đại học Lyons).
Ngài thích văn chương, nhưng cha ngài là bác sĩ và muốn
ngài làm luật sư. Ngài chiều theo ý cha, và năm 1831 ngài đến Paris để học luật
tại ĐH Sorbonne. Khi một số giáo sư mỉa mai các giáo huấn Công giáo trong khi
giảng bài, Frederick đã can đảm lên tiếng bảo vệ Giáo hội.
Ngài lập một câu lạc bộ gồm những người Công giáo, người
vô thần và lạc giáo cùng tranh luận các vấn đề thời đó. Có lần sau khi
Frederick nói về vai trò của Kitô giáo trong văn minh, một thành viên câu lạc
bộ nói: “Chúng ta hãy thẳng thắn. Anh làm
gì ngoài việc nói để chứng tỏ đức tin?”. Nghe vậy, ngài quyết định thể hiện
qua hành động. Không lâu sau, cả nhóm cùng giúp đỡ người nghèo dưới sự bảo trợ
của Thánh Vincent de Paul. Cảm thấy đức tin Công giáo cần người có tài ăn nói
để giải thích các giáo huấn, ngài thuyết phục Đức TGM Paris mời Lm Lacordaire, nhà
giảng thuyết tài giỏi nhất Pháp quốc thời đó, đến giảng mùa Chay tại Nhà thờ
Đức Bà. Điều này đã trở thành truyền thống tại Paris.
Sau khi có bằng cấp về luật tại ĐH Sorbonne, ngài dạy
luật tại ĐH Lyons. Ngài còn có bằng cấp về văn chương. Sau khi kết hôn với
Amelie Soulacroix ngày 23-6-1841, ngài trở lại Sorbonne để dạy văn chương. Ngài
là một giảng viên uy tín, luôn vì lợi ích của sinh viên. Trong khi đó, Hiệp hội
Thánh Vincent de Paul phát triển khắp Âu châu. Chỉ tại Paris đã có tới 25 hội.
Năm 1846, ngài cùng vợ và con gái Marie tới Ý để chữa
bệnh. Họ trở về quê năm 1847. Cuộc cách mạng năm 1848 khiến nhiều người nghèo
không được Hiệp hội Thánh Vincent de Paul phục vụ. Số người thất nghiệp lên tới
275.000 người. Chính phủ yêu cầu ngài và các cộng sự giám sát tài trợ của chính
phủ dành cho người nghèo.
Ngài thành lập báo The New Era (Tân Kỷ Nguyên), chuyên bảo
vệ công lý cho người nghèo và giới lao động. Các bạn Công giáo của ngài thường
không vui với những gì ngài viết vì ngài gọi người nghèo là “linh mục của quốc
gia”. Ngài nói rằng người đói khát và mồ
hôi của người nghèo đã làm nên sự hy sinh có thể cứu lòng nhân đạo của một dân
tộc.
Năm 1852, sức khỏe yếu kém khiến ngài phải về Ý với vợ và
con gái. Ngài qua đời ngày 8-9-1853. Trong bài giảng tại lễ an táng ngài, Lm Lacordaire
đã diễn tả: “Ông Frederick Ozanam là một trong những người được đặc ân
trực tiếp từ Thiên Chúa. Thiên Chúa đã kết hợp nơi ngài sự dịu dàng tới thiên
tài để thắp sáng thế giới”. Ngài viết một cuốn sách nổi tiếng có tựa đề “Các
Thi sĩ Dòng Phanxicô của Thế kỷ XIII” và vì sự xứng đáng của ngài dành cho mỗi
người nghèo, ngài rất gần gũi với cách suy nghĩ của Thánh Phanxicô, rất xứng
đáng kể ngài vào những người vĩ đại của Dòng Phanxicô. Ngài được tuyên chân
phước năm 1997.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment