Chín
năm sau khi các tu sĩ Dòng Tên là Isaac Jogues và John de Brébeuf bị Huron và
Iroquois Indians tra tấn tới chết, một bé gái tên Kateri Tekakwitha sinh ra tại Auriesville,
New York, gần nơi hai vị tử đạo kia. Kateri Tekakwitha là chân phước đầu tiên
của Bắc Phi.
Người
mẹ theo Kitô giáo, bị Iroquois bắt và cống làm vợ của trưởng tộc Mohawk, một
con người trơ tráo nhất và hung dữ nhất trong Ngũ Quốc (Five Nations, 5 nước). Tekakwitha là con
thứ tư, cha mẹ và em trai mất vì bị bệnh đậu mùa.
Dịch bệnh này còn khiến mặt bà biến dạng và gần như bị mù. Bà được người chú
bác nuôi dưỡng. Người chú bác này thay cha bà làm trưởng tộc, ông ghét sự xuất
hiện của những “người áo chùng đen” (tức là các nhà truyền giáo), nhưng ông
không thể làm gì vì hiệp ước hòa bình đã ký với Pháp quốc buộc cho các nhà
truyền giáo có mặt ở các làng mạc có người Công giáo bị bắt giữ. Bà được đánh
động bởi lời của 3 nhà truyền giáo ở với người chú bác của bà, nhưng bà sợ
người chú bác ngăn cấm. Bà cương quyết không chịu kết hôn với Mohawk, và lúc 19
tuổi, bà can đảm gia nhập Công giáo. Bà được rửa tội vào lễ Phục Sinh với tên
thánh là Kateri (Catarina).
Bà bị
coi như nô lệ. Vì không chịu làm việc ngày Chúa Nhật nên hôm đó bà không được
nhận khẩu phần ăn. Bà tiến bộ nhanh trên đường nhân đức. Bà nói với một nhà
truyền giáo rằng bà thường suy niệm về chân giá trị của người được rửa tội. Bà
được đánh động bởi tình yêu Thiên Chúa đối với con người và thấy được nhân phẩm
của người khác. Bà luôn gặp nguy hiểm vì bà gia nhập đạo, chính đời sống thánh
thiện của bà khiến nhiều người chống đối. Nhờ lời khuyên của một linh mục, bà
trốn đi và phải đi bộ suốt 200 dặm (hơn 300 km) để đến một làng Công giáo của
người Ấn Độ ở St. Louis, gần Montréal.
Trong
vòng 3 năm, bà tiến bộ trên đường nhân đức theo sự linh hướng của một linh mục
và một phụ nữ lớn tuổi người Iroquois, hoàn toàn tận hiến cho Chúa trong những
giờ cầu nguyện lâu, trong việc bác ái và chuyên cần ăn năn đền tội. Lúc 23 tuổi,
bà khấn giữ mình đồng trinh, một hành động chưa từng có hồi đó. Bà thường vô
rừng cầu nguyện mỗi ngày một giờ, thế nên bà bị người ta cho là bí mật đi hẹn
trai!
Bà
qua đời vào chiều thứ Tư Tuần Thánh. Các nhân chứng nói rằng khuôn mặt hốc hác
của bà bỗng biến sắc và nhìn như người khỏe mạnh. Những vết nhăn và cả những
vết rỗ (do bệnh đậu mùa) đều biến mất và miệng bà tươi cười. Bà được ĐGH Gioan Phaolô
II tôn phong chân phước năm 1980.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment