Gần lễ Thăng Thiên, cu Tèo ngồi đăm chiêu ra vẻ “người lớn” lắm. Bố Mẹ tròn mắt nhìn nhau. Mẹ hỏi:
Cu Tèo nhìn Bố Mẹ, rồi nhìn lên trời, vừa gãi đầu vừa nói:
– Từ đất lên trời bao xa vậy Mẹ?
– Con hỏi làm gì?
– Con muốn biết. Đi máy bay lên tới trời chưa hả Mẹ?
– Chưa. Xa lắm, con ơi!
– Đi máy bay mà chưa tới. Vậy sao Ông Táo cưỡi cá chép lại tới?
Bố xen vào:
– Đó là chuyện thần thoại thôi, con trai!
Cu Tèo chau mày:
– Vậy làm sao lên trời hả Bố?
– Khi nào chúng ta chết thì được về trời.
– Nhưng lên đó mất bao lâu?
– Bố không biết. Con hỏi Mẹ xem.
Cu Tèo nũng nịu:
– Mẹ! Nói con nghe đi!
– Mẹ cũng chịu thôi.
Cu Tèo chợt cười và reo lên:
– À, con học giáo lý nên con biết rồi.
– Con biết gì?
– Từ đất lên trời đi mất 5 ngày.
– Thôi, con trai à, trời xa lắm, 5 ngày làm sao tới được!
Cu Tèo lý luận:
– Này nhá... Chúa Giêsu lên trời rồi, mười ngày sau Chúa Thánh Thần mới hiện xuống. Vậy Chúa Giêsu lên trời mất 5 ngày, Chúa Thánh Thần xuống đất cũng mất 5 ngày. Thế là đủ 10 ngày. Suy ra trời và đất cách nhau mất 5 ngày để lên hoặc xuống.
Bố Mẹ nhìn nhau:
– Ôi, con trai tôi khéo tưởng tượng quá!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment