Đức Giêsu liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và bảo: “Thầy
bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ thì sẽ chẳng được
vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn
nhất Nước Trời.” (Mt 18:2-4)
Cha mẹ của Noah Jones là ông bà Nathan và Sara trở thành cha mẹ nuôi.
Noah thấy trong vùng Kentucky có xấp xỉ 600 đứa con nuôi cứ phải thay đổi gia
đình mỗi năm. Khi một đứa trẻ phải di chuyển, chiếc “va-li” tạm thời là một
“túi rác.” Đa số trong số các trẻ em đó xuất hiện tại gia đình mới với những gì
chúng có trong chiếc túi đó. Điều này khiến Noah cảm thấy phiền toái.
Noah nói: “Những túi của các trẻ
em đó như nói với chúng rằng đồ đạc của chúng không bằng thứ rác rưởi.” Thế
nên nhờ sự giúp đỡ của cha mẹ và hai cô em gái, Noah thu gom tất cả. Anh quảng
các trên báo địa phương và đài phát thanh. Trong vòng vài tháng, gia đình thu
gom trung bình mỗi tuần khoảng 500 va-li và túi xách. Noah bỏ vào các túi đó
các đồ dùng cá nhân như xà bông và đồ chơi cho lũ trẻ.
Noah nói: “Tôi hy vọng rằng bằng
cách cho chúng các vật dụng như vậy sẽ làm cho chúng cảm thấy có sự kiểm soát
giữa sự hỗn độn.” Mẹ của Noah nói: “Nếu
một đứa trẻ 10 tuổi thấy được một vấn đề nào đó và có cách giải quyết, người
lớn chúng ta có thể làm nhiều hơn không?”
Có nhiều vấn đề “nhỏ” trên thế giới mà chúng ta bỏ qua. Hãy tìm cách
giải quyết vấn đề cụ thể nào đó trong tháng này. Điều đó có thể thay đổi thế
giới – trong đó có phần của chúng ta.
Lạy Thần Khí Thiên Chúa,
xin cho con thầy những điều mà người khác bỏ qua. Xin giúp con biết cách xử lý
như Noah đã làm để giúp những người ở xung quanh con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
(chuyển ngữ từ STRENGTH for SERVICE to GOD and COMMUNITY)
KIÊN NHẪN YÊU THƯƠNG
“Xin Thiên Chúa là nguồn kiên nhẫn và an ủi, làm cho anh em được đồng tâm nhất trí với nhau, như Đức Kitô Giêsu đòi hỏi.” (Rm 15:5)
Trong Rút 1:11-22, bà Naomi nói: “Các con ơi, về đi, theo mẹ làm gì? Trong lòng mẹ còn con trai nào nữa đâu mà gả chồng cho các con. Về đi, các con ơi! Đi đi! Mẹ quá già rồi, không còn tái giá được nữa. Cho dù mẹ có nói được: mẹ còn hy vọng, ngay đêm nay sẽ lấy chồng và sinh được con trai, thì chẳng lẽ chúng con cứ đợi mãi cho đến khi chúng lớn lên? Chẳng lẽ chúng con cứ ở vậy, không chịu lấy chồng? Không, các con ơi! Tình cảnh chúng con làm mẹ cay đắng lắm, vì tay Đức Chúa giáng phạt mẹ.” Hai người con dâu lại oà lên khóc. Oóc-pa ôm hôn từ giã mẹ chồng, còn Rút thì cứ khắng khít theo bà.
Bà Naomi nói: “Kìa chị dâu con trở về với dân tộc của nó và các thần của nó. Con cũng vậy, hãy theo chị dâu con mà về đi!” Rút đáp: “Xin mẹ đừng ép con bỏ mẹ mà trở về, không theo mẹ nữa, vì mẹ đi đâu, con đi đó, mẹ ở đâu, con ở đó, dân của mẹ là dân của con, Thiên Chúa của mẹ là Thiên Chúa của con. Mẹ chết ở đâu, con chết ở đó, và nơi đó con sẽ được chôn cất. Xin Đức Chúa phạt con thế này và thêm thế kia nữa, nếu con lìa xa mẹ mà không phải vì cái chết!”
Thấy Rút cứ một mực đi với mình, bà Naomi không còn nói gì về chuyện đó nữa. Hai mẹ con cùng đi cho đến khi tới Bêlem. Họ tới Bêlem, làm cả thành xôn xao. Các người phụ nữ hỏi: “Có phải bà Naomi đấy không?” Bà nói: “Đừng gọi tôi là Naomi nữa, hãy gọi tôi là Mara, vì Đấng Toàn Năng đã bắt tôi phải chịu quá nhiều cay đắng. Tôi ra đi, của cải dư đầy, Đức Chúa đem tôi về hai bàn tay trắng! Gọi tôi là Naomi làm gì, trong khi Đức Chúa đã làm cho tôi tủi nhục, Đấng Toàn Năng đã để tôi đau khổ?” Thế là từ cánh đồng Môáp, bà Naomi trở về cùng với con dâu người Môáp là Rút. Họ đã đến Bêlem vào đầu mùa gặt lúa mạch.
Cô Rút đã chứng tỏ lòng tôn kính sâu xa và yêu thương đối với mẹ chồng là bà Na-o-mi, thế nên Thiên Chúa đã chúc lành cho cô Rút.
Khi văn hóa của chúng ta trở nên bận rộn và chúng ta xa cách nhau, các phẩm chất con người như lòng trung thành và lời thề hứa có thể trở nên hiếm hoi. Hãy làm việc để nối kết mọi thứ. Hãy là nhịp cầu nối kết các nhóm phục vụ. Hãy để sự trung thành là đặc tính được mọi người nhận biết nơi chúng ta.
Lạy Đấng Tín Trung, xin tạ ơn Ngài đã tạo nhịp cầu nối kết tâm hồn của chúng con. Xin giúp con đạt được lòng trung thành và sự đoàn kết trong những gì chúng con làm. Amen.
TRẦM THIÊN THU
(chuyển ngữ từ STRENGTH for SERVICE to GOD and COMMUNITY)
LẮNG NGHE
Trong 1 Sm 3, chúng ta thấy Samuel là một cậu bé đã giúp ông Êli làm nhiệm vụ ở Đền Thờ. Một đêm kia, Êli và Samuel ngủ trong Đền Thờ, nơi có Hòm Giao Ước của Thiên Chúa.
Bất ngờ Samuel nghe có tiếng gọi. Cậu thức dậy và chạy tới bên ông Êli và nói: “Dạ, con đây, thầy gọi con!” Ông bảo: “Thầy không gọi con đâu. Con về ngủ đi.” Cậu bèn đi ngủ. Lần thứ hai Samuel nghe tiếng gọi và cậu lại đến bên ông Êli. Ông cũng bảo không có gọi và lại bảo Samuel về ngủ.
Lần thứ ba, ông Êli bảo Samuel: “Con về ngủ đi, và hễ có ai gọi con thì con thưa: ‘Lạy Đức Chúa, xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe’.” Samuel về ngủ ở chỗ của mình.
Đức Chúa đến, đứng đó và gọi như những lần trước: “Samuel! Samuel!” Samuel thưa: “Xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.”
Câu chuyện này có điều bí ẩn. Cách để bắt đầu thời gian cầu nguyện là thân thưa: “Lạy Đức Chúa, xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.” Và rồi hãy thinh lặng và lắng nghe.
Lạy Thiên Chúa toàn năng, con muốn nghe được tiếng Ngài và biết khi nào Ngài nói với con. Xin giúp con lắng nghe tiếng Ngài nổi trội hơn mọi thứ ồn ào của cuộc đời này, và xin giúp con vâng lời. Amen.
TRẦM THIÊN THU
(chuyển ngữ từ STRENGTH for SERVICE to GOD and COMMUNITY)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment