Lịch sự là lễ phép, và là phép xã
giao cơ bản nhất mà ai cũng được giáo dục từ nhỏ, nhưng đôi khi người ta cho là…
“chuyện nhỏ”. Ông bà ta nói: “Học ăn, học
nói, học gói, học mở”. Những “chuyện nhỏ” vậy mà còn phải học! Nhưng được học
mà có tiếp thu hay không là chuyện khác.
Alison R. Bishop là một công dân
Mỹ nhưng sống tại Việt Nam nhiều năm, và anh thấy “ấn tượng” về cách cư xử của
người Việt trong đời sống hàng ngày. Anh than phiền: “Sau khi sống ở Việt Nam nhiều năm, tôi nhận ra được một điều là người
Việt không muốn nhận mình làm điều gì sai trái hoặc nói lời xin lỗi. Khi lỗi của
họ rõ ràng không thể chối cãi mà họ chỉ phản ứng bằng thái độ lặng thinh và né
tránh, có khi còn tìm cách cãi lại chứ không nhận trách nhiệm trước mặt người
khác”.
Rồi anh kể: “Trên đường đi dự tiệc, anh ngừng xe tại một cây xăng để đổ xăng. Người
bán xăng vô ý đổ nhiều quá làm tràn xăng ra ngoài, và xăng bắn lên chiếc áo mới
anh đang mặc. Bị bẩn áo bất ngờ, anh không biết phải nói sao mà chỉ nhìn chòng
chọc vào người đàn ông bán xăng. Người bán xăng cũng không nói lời nào, có vẻ
muốn làm ngơ, rồi quay sang phục vụ người khách hàng kế tiếp. Lúc đó, anh cảm
thấy rất giận, không hiểu vì sao người bán xăng có thái độ như vậy, không hề nói
lời xin lỗi”.
Lần khác, anh đang ngồi ăn trong
tiệm thì thấy miếng nhựa trong bát phở. Anh hỏi nhân viên phục vụ và chủ tiệm
nhưng họ chỉ ngây người ra nhìn anh, không nói câu nào. Một lát sau, họ đem cho
anh bát phở khác, nhưng họ không thèm nói lời xin lỗi về việc sai sót của mình.
Anh nhận xét: “Với thái độ lạnh lùng, vô cảm của người phục
vụ và chủ tiệm, tôi ăn mất ngon. Sau khi trả tiền, tôi ra về, trong lòng tự hứa
sẽ không bao giờ quay lại tiệm phở này nữa”.
Những “tội” anh Alison kể ra thật
đơn giản: Không lịch sự, không muốn nhận lỗi, không thèm xin lỗi, né tránh
trách nhiệm. Thế nhưng “lỗ nhỏ làm đắm thuyền”, lỗi dù nhỏ mà coi thường riết
thành quen, khó sửa, và tệ hại hơn là cái sai đó lại nghiễm nhiên được coi là… đúng.
Quá nguy hiểm!
La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp, nhà đạo
đức học thế kỷ XVIII, nói rõ: “Ngọc không
mài không thành đồ quí, người không học không biết đạo làm người. Chúa tầm thường,
tôi nịnh hót, quốc phá, gia vong, mọi tai họa đều bắt đầu từ đó”. Thật đáng
quan ngại khi một chuỗi hệ lụy những điều xấu xa và nguy hiểm xảy ra nối tiếp
nhau lại được bắt đầu từ những cái rất đơn giản!
Hiền triết Khổng Tử xác định: “Có lỗi mà không sửa mới thành ra có lỗi”.
Nhân vô thập toàn, không ai lại không có lỗi, hơn thua nhau là biết "đứng
dậy", can đảm nhận lỗi và sửa sai. Biết phục thiện là một nhân đức. Ngạn
ngữ Pháp có câu: “Con người ít khi nghĩ mình
cần bao nhiêu trí tuệ để đừng bao giờ bị lố bịch”. Vì không “đầu tư” cho phép
lịch sự mà người ta dễ mắc sai lầm, dễ bị lố bịch.
Biết nhận lỗi và xin lỗi sẽ giúp
chúng ta tìm cách không “lăn vào vết xe cũ”. Né tránh trách nhiệm, không nhận lỗi
hoặc đổ lỗi cho người khác sẽ khiến chúng ta càng mất sĩ diện hơn.
Không chỉ phải biết nhận lỗi và
xin lỗi, chúng ta còn phải biết nói lời cảm ơn, vì đó cũng là một trong những điều
cần thiết đối với phép lịch sự cơ bản của con người vậy.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment