Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

MỤC ĐỒNG

Chúng con là lũ mục đồng
Nghèo hèn, khốn khổ, đời buồn quanh năm
Sớm khuya bạn với đàn chiên
Chẳng ai làm bạn, vô duyên mục đồng
Nghe thần sứ báo Tin Mừng
Chúng con phấn khởi vô cùng, Chúa ơi!
Kiếp nghèo rơi rớt mùng tơi
Nhưng nên nhân chứng cho Ngài đầu tiên
Nhân vị, nhân phẩm chúng con
Được Con Thiên Chúa nâng lên giữa đời
Phận hèn dơ bẩn, tanh hôi
Bỗng được Ngôi Lời thánh hóa thơm tho
Giáng Sinh – hồng phúc bất ngờ
Nhân quyền khôi phục từ giờ Chúa sinh

TRẦM THIÊN THU

HANG ĐÁ

Con lặng lẽ say ngắm nhìn Hang Đá
Một gia đình có Con và Mẹ Cha
Dù nghèo khó nhưng hạnh phúc chan hòa
Những ánh mắt nhìn nhau đầy tình cảm

Mẹ lặng lẽ ôm Con và trìu mến
Cha âm thầm, dáng nghiêm nghị, trầm tư
Những mục đồng lăng xăng rất đơn sơ
Đàn súc vật nhìn đáng yêu biết mấy!

Những ánh sao lấp lánh trong đêm tối
Tuyết phủ đầy, lạnh giá cả đất trời
Nhưng chan hòa bình an khắp nơi nơi
Vì đêm nay Con Chúa Trời giáng thế

Phàm nhân ơi, thật là hạnh phúc quá!
Chính Ngôi Lời đã đến với loài người
Dù loài người hoàn toàn bất xứng thôi
Không thể đủ từ ngữ mà diễn tả

Tâm hồn con xin được làm hang đá
Đón Giê-su Hài Đồng lúc hạ sinh
Lòng hôi tanh nhưng Chúa vẫn thương tình
Con vững tin Ngài chữa lành, cứu độ

Linh hồn con nhỏ nhoi một hang đá
Nhân đức ít mà tội lỗi quá nhiều
Nhưng khao khát trọn vẹn niềm tin yêu
Xin Giê-su ở hang-đá-con mãi!

TRẦM THIÊN THU

NÔI HÈN

Chúa từ trời xuống thế gian
Người xua, kẻ đuổi giữa đêm lạnh lùng
Thế nhân chẳng chút chạnh lòng
Chúa đành giáng thế nơi hang chiên lừa
Không chăn chiếu giữa canh khuya
Máng rơm tạm bợ, chơ vơ nôi hèn
Người may mắn được ấm êm
Đừng quên những kẻ kém phần hơn ta
Hàn Vương là Chúa Giê-su
Noi gương để dệt khúc ca tình người
Đừng lo phô diễn bề ngoài
Quần là, áo lụa ngày mai chẳng còn
Bao người còn sống kiếp buồn
Không nhà cửa, thiếu phần ăn mỗi ngày
Diễn nguyện thấy thật là hay
Dựng cao hang đá, trưng bày rất sang
Thấy như khách sạn huy hoàng
Cảnh nghèo không thấy, chạnh lòng sao đây?
Chắc rằng Chúa chẳng khen hay
Ngài buồn nhiều bởi trần ai đua đòi
Giáng sinh, xin Chúa mỉm cười
Thứ tha nhân thế lắm lời nói suông
Bởi vì chưa có thật lòng
Nên vẫn bồn chồn, chẳng có an tâm
Chúa giàu nhưng thích nôi hèn
Xin cho con biết tìm quên chính mình
Chỉ mong con được an bình
Đêm nay con muốn lặng thinh với Ngài

TRẦM THIÊN THU

VI HÀNH


Ông Vua nào thương dân và thương nước

Mới giả dạng thường dân để vi hành

Đi mới biết mọi nỗi khổ dân mình

Nghe báo cáo làm sao mà đúng thật


Có mấy Quan không hối lộ, mua chuộc?

Với bề trên thì khúm núm, lạy quỳ

Với bề dưới thì hống hách, lăm le

Muốn yên thân, dân đành lòng đút lót


Ngày xưa vậy, ngày nay đâu có khác

Các Vua Quan nay “khôn khéo” hơn nhiều

Các thủ đoạn và mánh khóe “cao siêu”

Họ được che bằng siêu dù, siêu lọng


Dân có biết cũng cắn răng, câm họng

Dám ho he là bị “sờ gáy” ngay

Trời thì cao, đất thì dày, “bó tay”!

Ý dân đúng cũng sai tuốt tuồn tuột


Dân đã khổ lại càng thêm cơ cực

Cổ thì ngắn, miệng thì nhỏ, kêu ai?

Kêu chẳng thấu, đời dân đen khổ hoài

Cho đến chết mà vẫn chưa hết khổ!


Đời đã vậy, đạo cũng chẳng hơn thế

Người có chức, kẻ có tiền vẫn hơn

Đi đến đâu cũng đều được suy tôn

Dân nghèo chết chẳng ai thèm để ý


Đức Giê-su dị biệt mà chí lý

Ngài chăm lo cho đám dân tội tình

Không ngại khó mà đích thân vi hành

Rảo bước đi vào hang cùng ngõ hẻm


Nói và làm, cả hai đều trọn vẹn

Tha tội nhân, cứu vớt kẻ khốn cùng

Kẻ xấu nhất vẫn được Ngài ngồi chung

Không một ai bị Ngài từ chối giúp


Giê-su ơi! Xin Ngài mau đến gấp

Đòi công lý cho bao kẻ mọn hèn

Vì nghèo khổ mà họ bị lãng quên

Bị áp bức, bị chà đạp nhân phẩm


Đời phe cánh, sao đạo cũng phe cánh?

Lạy Ngôi Hai, xin mau đến minh oan

Đừng để cho “kẻ cả” mãi lộng hành

Xin lắng nghe, lạy Chúa Trời thương xót!


TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment