Chị tôi nói nhỏ vào
tai tôi: “Đến giờ rồi”. Tôi thức giấc
ngay, nhịp tim đập mạnh. Đã 4 giờ sáng, không hiểu sao tôi đã ngủ quá trễ vậy.
Thì ra là buổi sáng lễ Giáng Sinh. Đáng lẽ tôi phải thức vài giờ trước kìa.
Tôi dậy thật nhanh.
Phòng trong nhà, cha mẹ vẫn ngủ ngon. Tôi chờ ngày này cả năm rồi, để ý tờ lịch
mỗi khi tôi đi qua, lúc nào cũng vậy. Tôi xem mỗi chương trình đặc biệt lễ Giáng
Sinh trên ti-vi. Tôi muốn cười to, chơi đùa, và nhất là muốn mở những món quà
ra.
Khi tôi đến gần căn
phòng, chị tôi đặt ngón tay lên miệng và nói nhỏ: “Ông già Noël có thể vẫn ở đây”. Tôi gật đầu. 6 tuổi, tôi biết tất
cả về Ông già Noël và điều kỳ diệu của ông. 7 tuổi, chị tôi cố gắng cho tôi biết
ước mơ.
Rồi tôi bước vô
phòng, theo bản năng tôi chạy đến chỗ để quà, nhưng điều gì đó khiến tôi lưỡng
lự. Thay vì chạy ùa tới, tôi nhìn vô phòng và muốn giây phút này kéo dài. Chị
đứng im lặng bên tôi. Hai chị em chăm chú nhìn cây Noël được trang trí cả vài
tuần trước. Ánh điện lung linh, các vật trang trí lấp lánh, thiên thần màu vàng
ở trên đỉnh cây. Đó là cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Trên chiếc bàn gần
đó, những chiếc bánh chúng tôi để cho Ông già Noël đã biến mất, có mảnh giấy
ghi: “Cảm ơn. Chúc Giáng Sinh vui vẻ!”.
Mắt tôi tròn xoe
ngạc nhiên nhìn mảnh giấy, vì tôi chắc rằng tôi đã có bằng chứng về sự hiện
diện của Ông già Noël. Nhưng trước khi tôi thực sự ngạc nhiên về mảnh giấy, chị
đưa cho tôi một gói nhỏ, vừa cười vừa nói: “Đây
là của chị”.
Tay tôi run lên, tôi
từ từ mở gói quà, cố gắng giữ lại chiếc nơ xanh. Bên trong là chuỗi hạt yêu quý
của chị, chuỗi hạt có thêm hình trái tim nhỏ. Hai năm trước, chị nhận món quà
này của ông bà ngoại. Tôi nhìn chăm chú món quà và quên hẳn lời nhắn của Ông
già Noël.
Chị choàng tay qua
vai tôi: “Năm nay Ông già Noël định tặng
em một chuỗi hạt, nhưng…”. Chị ngừng nói và mở to mắt, rồi nói tiếp: “Ông già Noël không có cơ hội nữa”. Ông
đã mất vào buổi sáng lễ Phục Sinh vì bệnh tim. Mẹ chúng tôi vẫn khóc thầm khi
nghĩ không còn ai chăm nom. Chị tôi nói: “Chị
nghĩ em có thể nhận chuỗi hạt của chị”.
Tôi cầm chuỗi hạt
như thể được làm bằng thứ vàng ròng giá trị nhất trên đời, nó có vẻ lấp lánh
hơn những thứ khác. Vừa đeo chuỗi hạt cho tôi chị vừa nói: “Để chị đeo cho em”.
Trái tim nhỏ bé trên
chuỗi hạt như ấm áp trên da thịt tôi, hầu như nó đang sống. Tôi nghĩ mình có
thể gặp ông ngoại. Ông thích lễ Giáng Sinh, và ông luôn làm chị em tôi ngạc
nhiên vào ngày lễ Giáng Sinh. Chị nói như thể đọc được ý nghĩ của tôi: “Em hãy coi điều ngạc nhiên này là của ông
ngoại”. Tôi nắm tay chị thật chặt.
Khi cha mẹ thức dậy,
cha mẹ có thể thấy cây Noël tuyệt đẹp với những món quà còn nguyên. Hai chị em
ôm nhau hạnh phúc…
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ Beliefnet.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment