De Giradin nói: “Tình yêu chỉ sống được nhờ đau khổ. Sống
trong hạnh phúc, tình yêu sẽ chết dần mòn.” Có thể có chút cường điệu,
nhưng đó là điều mà chúng ta phải công nhận. Chính đau khổ và hy sinh mới chứng
tỏ tình yêu chân thật hay không.
Bussy Rebutin so sánh: “Tình yêu trong xa cách ví như ngọn lửa trong gió, gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn.” Đó là cách ví von về tình yêu đôi lứa, nhưng vẫn có ý nghĩa đối với các dạng tình yêu khác, kể cả tình yêu của chúng ta dành cho Thiên Chúa.
Tình yêu thường
được ví như ngọn lửa, nên người ta nói “lửa tình.” Lửa rất mềm mà cũng rất
mạnh. Một đốm lửa có thể dập tắt bằng một hơi thổi nhẹ hoặc làn gió nhẹ, nhưng
ngọn lửa lớn thì rất khó dập tắt. Lửa càng chia sẻ càng tăng thêm nhiều. Và
“lửa tình” cũng tương tự!
Máu Thánh của Đức
Kitô đã đổ ra vì thương xót và cứu độ nhân loại. Nhờ đó mà có nhiều người không
“tham sanh, úy tử,” dám liều mạng sống vì Chúa. Đó là những nhân chứng đức tin,
là các vị tử đạo. Chính máu các Thánh Tử Đạo là hạt giống sinh các tín hữu.
Việt Nam là quốc gia có hằng trăm ngàn nhân chứng đức tin đã xả thân vì đức tin
Kitô giáo. Các ngài cũng là những người có cuộc sống bình thường như chúng ta,
nhưng có cách sống khác thường, dù thời đó Việt Nam mới nhận biết đức tin Kitô
giáo chưa được bao lâu.
Thánh Anrê Phú
Yên (1625-1644) mới rửa tội được 4 năm, thế nhưng đức tin của “chàng trai trẻ”
đã trưởng thành nên mới có thể thí mạng vì Đức Kitô khi mới 19 tuổi đời. Thánh
Anê Lê Thị Thành (1781-1841), thường gọi bà Đê, là một bà mẹ Công giáo bình
thường, nhưng lại có một đời sống đức tin khác thường, để rồi dám chết vì Đức
Kitô. Biết tin vua Thiệu Trị ra lệnh xử trảm, Thánh Matthêu Lê Văn Gẫm
(1813-1847) vẫn thản nhiên nói: “Tôi có
ăn trộm ăn cướp gì đâu mà sợ, mà buồn. Được chết vì đạo là điều tốt lắm.”
Và còn hằng trăm
ngàn người Công giáo Việt Nam đã chết vì Đạo Chúa, điều mà Đức Kitô đã xác
định: “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh
tính mạng vì bạn hữu của mình.” (Ga 15:13) Và đó cũng là một trong Bát Phúc: “Phúc thay ai bị bách hại vì sống công
chính, vì Nước Trời là của họ.” (Mt 5:10) Chúng ta quen đọc kinh Tám Mối
Phúc Thật: “Phúc thay ai chịu khốn nạn vì
đạo ngay ấy là phúc thật, vì chưng sẽ được Nước Đức Chúa Trời làm của mình vậy.”
Với người đời,
những cái chết đó là dại dột, là ngu xuẩn; nhưng với Thiên Chúa lại là sự khôn
ngoan. Chúa Giêsu đã giải thích: “Anh em
đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em
hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hoả ngục.” (Mt 10:28) Thật
vậy, tác giả sách Khôn Ngoan nói: “Linh
hồn người công chính ở trong tay Thiên Chúa và chẳng cực hình nào động tới được
nữa.” (Kn 3:1) Đối với những người yêu Chúa thì đau khổ chẳng nghĩa lý gì.
Như kiểu nói của
người Việt là “gậy ông đập lưng ông,” tác giả sách Khôn Ngoan nói: “Bọn ngu si coi họ như đã chết rồi; khi họ
ra đi, chúng cho là họ gặp phải điều vô phúc. Lúc họ xa rời chúng ta, chúng
tưởng là họ bị tiêu diệt, nhưng thực ra, họ đang hưởng an bình. Người đời nghĩ
rằng họ đã bị trừng phạt, nhưng họ vẫn chứa chan hy vọng được trường sinh bất tử.”
(Kn 3:2-4) Tất cả xem chừng là những nghịch lý, nhưng lại là
nghịch-lý-thuận. Mọi khổ hình dã man nhất của loài người đối với các nhân chứng
đức tin cũng chỉ là cách “chịu sửa dạy đôi chút,” và rồi “họ sẽ được hưởng ân
huệ lớn lao.” (Kn 3:5) Đó mới là mục đích của họ!
Quả thế, Thiên
Chúa đã thử thách họ và thấy họ xứng đáng với Ngài: “Ngài đã tinh luyện họ như người ta luyện vàng trong lò lửa, và đón
nhận họ như của lễ toàn thiêu. Khi đến giờ được Thiên Chúa viếng thăm, họ sẽ
rực sáng như tia lửa bén nhanh khắp rừng sậy.” (Kn 3:6-7) Rồi họ sẽ được
quyền “xét xử muôn dân và thống trị muôn nước,” chính “Đức Chúa sẽ là vua của
họ đến muôn đời.” (Kn 3:8) Thiên Chúa giúp họ lật lại thế cờ, chuyển bại thành
thắng, đúng như lời Chúa hứa: “Những ai
trông cậy vào Ngài, sẽ am tường sự thật; những ai trung thành, sẽ được Ngài yêu
thương và cho ở gần Ngài, vì Ngài ban ân phúc và xót thương những ai Ngài tuyển
chọn.” (Kn 3:9)
Tác giả Thánh
vịnh vui mừng trong niềm tín thác: “Chúc
tụng Chúa là núi đá cho tôi nương ẩn, là Đấng dạy tôi nên người thiện chiến,
luyện thành tay võ nghệ cao cường.” (Tv 144:1) Tại sao? Bởi vì “Chúa là
đồng minh, là đồn luỹ che chở, là thành trì bảo vệ, là Đấng giải thoát tôi.
Chúa là khiên mộc cho tôi ẩn núp, Người bắt chư dân quy phục quyền tôi.” (Tv
144:2) Chẳng có gì có thể làm cho người tôi trung phải khiếp sợ, họ vẫn thản
nhiên tôn thờ Chúa và vững tin: “Lạy Chúa
Trời, xin dâng Chúa một bài ca mới, thập huyền cầm, con gảy đôi cung. Chính
Ngài cho các vua thắng trận, cứu mạng Đa-vít, kẻ trung thần, khỏi lưỡi gươm ác
nghiệt.” (Tv 144:9-10)
Thánh Phaolô đặt
vấn đề: “Có Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta,
ai còn chống lại được chúng ta? Đến như chính Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng
tha, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta. Một khi đã ban Người Con đó, lẽ
nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng ta?” (Rm 8:31-32) Thánh
nhân tiếp tục chất vấn một loạt: “Ai sẽ
buộc tội những người Thiên Chúa đã chọn? Chẳng lẽ Thiên Chúa, Đấng làm cho nên
công chính? Ai sẽ kết án họ? Chẳng lẽ Đức Giêsu Kitô, Đấng đã chết, hơn nữa, đã
sống lại, và đang ngự bên hữu Thiên Chúa mà chuyển cầu cho chúng ta? Ai có thể
tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, khốn
khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo?” (Rm 8:33-35) Chính những câu
hỏi đó đã ngầm chuyển tải những câu trả lời. Đó là kiểu nói nghi-vấn-xác-định.
Có lời chép: “Chính vì Ngài mà mỗi ngày chúng con bị
giết, bị coi như bầy cừu để sát sinh.” Nhưng trong mọi thử thách ấy, “chúng
ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta.” (Rm 8:37) Thánh Phaolô tin chắc: “Cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần
hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời
cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được
chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa
chúng ta.” (Rm 8:39) Tất cả chỉ là “số không,” và chẳng gì cản bước hoặc
ngăn cấm được người ta yêu mến Thiên Chúa. Lúc này “lửa tình” đã bùng cháy,
không gì có thể dập tắt!
Trong một lần rao
giảng, Đức Giêsu nói với mọi người: “Ai
muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo.” (Lc
9:23) Điều kiện “theo Chúa” vừa dễ, vừa khó. Lửa tình của ai mạnh thì là dễ,
nhưng lửa tình của ai yếu thì là khó. Chính người đời cũng ví von: “Tình yêu trong cách xa như ngọn lửa trong
gió: Gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ, nhưng thổi bùng ngọn lửa lớn.”
Chúa Giêsu nói thêm:
“Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất;
còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” (Lc
9:24) Đặc biệt là cách đặt vấn đề của Ngài: “Người
nào được cả thế giới mà phải đánh mất chính mình hay là thiệt thân, thì nào có
lợi gì?” (Lc 9:25) Cách nói “nghi vấn xác định” là cách xác định mạnh mẽ
hơn, làm nổi bật ý chuyển tải.
Cuối cùng, Chúa
Giêsu kết luận: “Ai xấu hổ vì tôi và
những lời của tôi thì Con Người cũng sẽ xấu hổ vì kẻ ấy, khi Người ngự đến
trong vinh quang của mình, của Chúa Cha và các thánh thiên thần.” (Lc 9:26)
Rất rõ ràng. Rất mạch lạc. Rất dễ hiểu. Nhưng Ngài vẫn tôn trọng tự do của mỗi
người, chứ Ngài không hề ép buộc bất kỳ ai.
Lạy Thiên Chúa, Đấng đã đổ máu để cứu độ chúng
con, xin thêm đức tin-cậy-mến và lòng can đảm cho chúng con, và giúp chúng con
biết noi gương sáng các nhân chứng đức tin là tiền nhân của chúng con. Lạy các
Thánh Tử Đạo Việt Nam, xin nguyện giúp cầu thay chúng con hôm nay và mãi mãi. Chúng
con cầu xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại.
Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment