Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

TO và NHỎ

Đâu có phải cái gì to cũng tốt
Có khi nhỏ thế mà lại hóa hay
Cái đầu to mặc dù vẫn có óc
Vậy mà sao gọi là “đặc cán mai”?

Đâu có phải cái gì to là lớn
Có khi nhỏ thế mà lại vẫn to
Trái cây to ăn vô mà thấy ớn
Dẫu mắc tiền, sức khỏe có nguy cơ!

Ở nhà thờ thì đọc kinh lớn tiếng
Lúc ở nhà cãi nhau cũng rất to
Đọc kinh to đâu phải là thánh thiện
Người im lặng sao lại bị khinh chê?

Tê-rê-sa Cal-cut-ta bé nhỏ
Nhưng trái tim lại to lớn vô cùng
Dáng vóc nhỏ đâu phải là người bé
Dáng vóc to có khi hóa bất thường

Chúa Giê-su dạy phải sống bé nhỏ
Nghĩa là phải thực sự biết khiêm nhu
Chúa Giê-su đâu có khuyên làm lớn
Lớn làm gì nếu tim chẳng ra gì!

TRẦM THIÊN THU
Chiều mưa, 30-08-2016

TÌNH YÊU CON NGƯỜI

Trăm năm xuôi ngược đường trần
Nặng lòng khuya sớm, bần thần ngày đêm
Lâm thâm kinh khổ nỗi niềm
Bồi hồi từng bước nhớ quên kiếp người
Con tim thổn thức khôn nguôi
Khát khao yêu Chúa mà đời lụy sa
Sương mù ảo ảnh quỷ ma
Trĩu vai tội lỗi chưa vừa ăn năn
Trán hằn sâu vết lỗi lầm
Tóc phai bạc trắng vẫn ngầm kiêu căng
Mơ tìm hạnh phúc giàu sang
Mà sao chẳng khát khao thương yêu người
Đêm về nằm khóc đơn côi
Bỗng dưng chợt nhớ Chúa Trời chí cao
Thì thầm kinh nguyện đêm thâu
Ngài tha thứ hết, thương yêu vuông tròn
Nhỏ nhoi hạt bụi vệ đường
Mà Ngài không chút coi thường vậy sao?
Lời thơ cảm tạ dâng cao
Gọi là một chút tình yêu con người

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment