Bất ngờ rụng xuống, bâng khuâng lòng người
Sinh ra chẳng có ai cười
Mà lại chào đời bằng tiếng oe oe
Vui sao lại khóc mà chi?
Phải chăng báo trước: Đời là bể dâu?
Lá vàng rơi rụng vào mùa Thu nhắc nhở chúng
ta về một cuộc ra đi đặc biệt – một đi không trở lại. Có nhiều cách ra đi: ồ ạt
ra đi, lần lượt ra đi, tuần tự ra đi, nối bước nhau ra đi,… Ra đi vì bổn phận,
ra đi vì bị bắt buộc, ra đi vì bị sa thải, ra đi vì cảm thấy mình thừa, ra đi
vì “quê độ,” ra đi vì thua cuộc, ra đi vì giận hờn, ra đi vì bực tức, ra đi vì
“chảnh,” ra đi vì kiêu kỳ, ra đi vì xấu hổ, ra đi vì mặc cảm, ra đi để tránh
né, ra đi để chạy trốn, ra đi vì tự ái, ra đi vì lợi ích của người khác, ra đi
để làm điều xấu xa,… Rất đa dạng. Một dạng “ra đi” đặc biệt nhất là… CHẾT.
Không ai có kinh nghiệm về “cuộc ra đi” này,
nhưng ai cũng đã nhiều lần chứng kiến những người khác “ra đi,” để rồi chúng ta
cảm thấy bùi ngùi, nhớ thương, rơi lệ,… Ra đi kiểu nào cũng cần dứt khoát, để
rồi không phải hối tiếc. Bước chân đi cấm kỳ trở lại, cũng y như trong cờ
tướng: Hạ thủ bất hoàn!
Mùa Thu đẹp nhiều vẻ, lại còn đầy chất lãng
mạn. Mùa Thu có thể là khởi-đầu-sự-sống như cây cối thay lá để đâm chồi nảy lộc
mới, nhưng mùa Thu cũng có thể là kết-thúc-sự-sống như lá vàng rụng xuống. Và
người ta vẫn thường gom lá khô để đốt… Mùa Thu thường là cõi buồn, nhưng mùa
Thu vẫn có thể là miền vui thực sự.
Trong bài thánh ca “Giọt Lệ Trong Lời Kinh”
của Lm Ns Văn Chi có nhắc tới mùa Thu qua lời tâm sự: “Những mùa thu đã tới, những mùa thu qua đi. Con van xin Ngài làm con
chiên ngoan đạo, dù những mùa thu héo hắt, góp từng cơn gió heo may, lá úa tàn
theo gió bay... Những hạt kinh thắm thiết đắm chìm trong thu sang, mênh mông
diệu huyền, là giấc mơ hiền hòa. Dù những mùa thu đến mãi, vượt qua cõi không
gian, tiếng kinh con nguyện cầu là tâm tư đời hiến dâng.”
Ai cũng được Thiên Chúa cứu thoát khỏi vòng
kim cô tội lỗi, được tái sinh, thế nên ai cũng phải hiến dâng trọn cuộc đời cho
Ngài, khao khát Ngài không ngừng: “Con
van xin yêu Ngài, làm con chiên ngoan đạo. Con van xin yêu Ngài, dù thu đến hay
đi. Con van xin yêu Ngài, dù đời bao giông tố. Thu sang con nguyện cầu, nguyện
dâng chút tình thơ.” Ước mơ đó cũng là lời đoan hứa, mà hứa rồi thì
phải giữ trọn lời thề bằng mọi giá!
Những chiếc lá vàng rơi rụng đầy mùa Thu, gợi
nhớ thân phận cát bụi rồi sẽ về cát bụi, chẳng chóng thì chầy, không ai tránh
khỏi. Thấy người đi trước, nhớ mình sẽ đi sau, cùng theo nhau vào cõi vĩnh
hằng.
Mùa Thu luân phiên và cứ nối tiếp nhau. Người
ta càng nhiều tuổi đời thì càng trải qua nhiều mùa Thu. Ns Trịnh Công Sơn “nhìn
những mùa thu đi” và thốt lên: “Nhìn
những mùa thu đi, em nghe sầu lên trong nắng, và lá rụng ngoài song, nghe tên
mình vào quên lãng, nghe tháng ngày chết trong thu vàng.” Chưa hết, ông còn
tâm sự thêm: “Nhìn những lần thu đi,
tay trơn buồn ôm nuối tiếc,… Gió heo may đã về, chiều tím loang vỉa hè… Rồi mùa
thu bay đi…” Cái buồn liên quan sự đau khổ, cô độc, chết chóc,… Đó là
sự-thật-minh-nhiên thôi!
Sự ra đi nào cũng có tiến độ khác nhau, với
mức độ phức tạp riêng, mỗi cách mỗi vẻ...
• Một người bị quỷ ám ở Ghêrasa, sau khi được
Chúa Giêsu trừ quỷ và bắt quỷ nhập vào đàn heo 2.000 con khiến chúng lao xuống
biển, anh ta “ra đi” và bắt đầu rao truyền trong miền Thập Tỉnh tất cả những gì
Đức Giêsu đã làm cho anh. (Mc 5:1-20)
• Khi đi truyền giáo, Chúa Giêsu dặn các môn
đệ rằng hễ nơi nào người ta tiếp đón thì ở lại, có gì ăn nấy chứ đừng đòi hỏi,
còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi
chân để tỏ ý phản đối họ. (Mc 6:11) Cách “ra đi” này hay thật đấy!
• Khi một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình,
người Pharisêu tố cáo và muốn ném đá chị. Nhưng Đức Giêsu thản nhiên bảo họ:
“Ai trong các ông sạch tội thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi.” (Ga 2:7) Nghe
Ngài nói vậy, mọi người cứ theo nhau “ra đi” có trật tự, người đầu bạc đi
trước, kẻ tóc xanh theo sau. Họ “ra đi” trong âm thầm lặng lẽ vì biết mình
“bẩn,” tội lỗi cũng lút cổ, ngập đầu, vì càng sống thọ thì tội càng chồng chất!
• Chúa Giêsu “ra đi” theo như lời đã chép về
Ngài (Mt 26:24; Mc 14:21) vì lợi ích cho muôn sinh linh, còn ông Giuđa “ra đi”
để cấu kết với kẻ xấu làm điều khuất tất, rồi lại “ra đi” mà thắt cổ vì xấu hổ
và mặc cảm!
• Ngày Phán Xét, những
kẻ-không-xót-thương-tha-nhân “ra đi” để chịu cực hình muôn kiếp, còn những
người công chính “ra đi” để hưởng sự sống muôn đời. (Mt 25:46) Hai cách ra đi
hoàn toàn khác nhau!
Phàm nhân thật phức tạp và tự mâu thuẫn: “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng
sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm.” (Rm 7:19) Nhân loại là thế, yếu đuối
và mong manh nhưng lại vô cùng nhiêu khê!
Theo Nho học (Việt Nho, chứ không Hán Nho),
“con người” được gọi là “Thiên Địa chi đức, Âm Dương chi giao, Quỷ Thần
chi hội” – con người là cái đức, là tinh hoa của Trời Đất, là nơi giao hòa của
Âm Dương, và cũng là nơi gặp gỡ của Qủy Thần.
a. Con người là TINH HOA của Trời Đất nên con
người linh hơn vạn vật, nhờ yếu tố vô biên là Thời gian nên có khả năng tiến
hóa và trường tồn, thế nên con người được gọi là “nhân linh ư vạn vật.”
b. Con người là NƠI GIAO HÒA của Âm Dương
hoặc Trời Đất, hai đối cực ở trạng thái cân bằng, nên con người phải tự lực và
tự cường để giữ vị thế tự chủ, gọi là “nhân chủ,” và nhất là luôn giữ được thế
cân bằng, nghĩa là nên biết “dĩ hoà vi qúy.”
c. Con người là NƠI GIAO HỘI của Qủy Thần,
thế nên con người rất dễ sa ngã. Muốn là tinh hoa của Trời Đất thì phải biết
“vi nhân” (làm người), vì con người “đang hình thành” mà thôi, nếu bỏ “vi nhân”
thì “lang sói” dành mất chỗ danh dự.
Chỉ có “Sự Thật” mới khả dĩ giải phóng chúng
ta (Ga 8:32) để có được sự tự do đích thực, vì “Thiên Chúa là Thần Khí, ở đâu
có Thần Khí thì ở đó có tự do.” (2 Cr 3:17)
Thiên Chúa là Tình yêu, (1 Ga 4:8 & 16)
có Ngài thì không còn lo sợ bất cứ thứ gì, không phải “chạy theo” những “sự
lạ.” Phép lạ vẫn xảy ra hằng ngày, nhưng người ta thích “khoe” được ơn này ơn
nọ, chưa hẳn là vì thành kính mà loan báo về Chúa, đôi khi lại là một dạng “nổ”
mà thôi! Bám giữ được Chúa Giêsu thì chẳng còn phải “phân tâm” chi cả, như
Thánh Phaolô cảm nhận: “Sống là Đức
Kitô, và chết là một mối lợi.” (Pl 1:21) Chết là lúc “mọi sự đã hoàn
tất.” (Ga 19:30)
Thánh Phaolô rất an tâm khi xác định: “Nếu ta cùng chết với Người, ta sẽ cùng sống
với Người.” (2 Tm 2:11) Khi có người từ biệt cõi đời, chúng ta thường
nói là “được Chúa gọi về.” Sao lại buồn khi “được Chúa gọi về” chứ? Chết là
“hân hoan về Nhà Cha” kia mà! Vậy thì chẳng có gì lo buồn mà phải “chia buồn”
hoặc “thành kính phân ưu.” Thực sự có Chúa thì người ta luôn sẵn sàng “ra đi”
trong sự Bình An của Đức Giêsu Kitô, dù sáng sớm hay chiều tối, bất kỳ lúc nào!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment