Thursday, May 26, 2016

GIỌT BÂNG KHUÂNG

Ta lặng im nghe nỗi buồn gặm nhấm
Bao chán chường đè nặng kẻ tha hương
Ta lặng im nhìn cõi lòng trống vắng
Giọt cà phê rơi thánh thót bâng khuâng

TRẦM THIÊN THU

TRẦM MÌNH

Trầm mình giữa dòng thơ
Cho trăm năm đắm đuối
Lãng mạn không có tuổi
Ngu lạc trường riêng ta

Trầm mình giữa dòng mơ
Cho trăm năm thương nhớ
Cho một đời mắc nợ
Chút tình yêu của người

Trầm mình giữa đất trời
Cho say mưa, say nắng
Mong cuộc đời tươi sáng
Nối trọn vòng yêu thương

TRẦM THIÊN THU

PHẠM TRÙ

Có những chuyện đã vụt mất
Có những điều cứ ngỡ trong tầm tay
Không nếm chất gì mà vẫn cay!

Ngờ-ơ-ngơ-huyền. Cứ đánh vần mãi
Tập hoài mỏi miệng. Viết lắm mực khô
Chưa xong chữ NGỜ đã hóa NGƠ

Còn lại cái TÔI đáng ghét
Liêu trai giữa cuộc đời
Gàn bát sách thả từng bước rong chơi

Tay vò nát nốt nhạc
Miệng nhai giập câu thơ
Ai khóc vì tiếc bao giờ?

Người là ngoại tại, tôi là nội tại
Hai sinh vật, hai linh hồn
Sao vẫn cách trở núi sông?

TRẦM THIÊN THU

TRẦM MẶC CHIỀU

Ta ưu tư trầm mặc
Nghe sợi tóc chuyển màu
Nghĩ về người lưu lạc
Tóc có nghiêng vai sầu?

Người giang hồ phiêu bạt
Kẻ lầm lũi đơn côi
Từng ngày đi góp nhặt
Chút hạnh phúc xa xôi

Nghe mơ hồ khúc hát
Con tim chạnh nỗi niềm
Cơn mưa chiều bất chợt
Thì thầm giai điệu quen

TRẦM THIÊN THU

No comments:

Post a Comment

Comment