Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

KÝ ỨC BUỒN

Thế mà đã hơn 30 năm từ ngày chị Ba lặng lẽ vào cõi vĩnh hằng: Ngày 15-12-1985. Chị mất khi còn trẻ, mới 32 tuổi đời, chị “vội” đi trước và bỏ lại 5 con thơ, bỏ cả cha mẹ già và các em. Lá xanh rụng xuống để lá vàng khóc lá xanh rơi… Thời gian nhanh quá! Khi đó, mọi người đang nô đức chuẩn bị đón mừng Giáng sinh thì gia đình mình lại mang nỗi buồn khôn tả.

Trước đó 15 ngày, khi gia đình tổ chức tiệc mừng cho chị Tư dịp chị vĩnh khấn, chị Ba vẫn khỏe và vẫn đi chợ mua đồ về chuẩn bị tiệc mừng. Vậy mà tiệc xong chỉ sau 1 tuần, chị phải đi cấp cứu. Từ lúc vô bệnh viện, chị bất tỉnh, không ai được ở gần chị, không ai nhìn thấy chị, và không ai nói được gì với chị.

Anh rể và em đi đi về về. Chị mang thai, người ta hút thai ra để cứu mẹ mà cũng không thắng nổi tử thần. Em đem cháu về quê an táng. Được vài ngày, trên đường đi học thì em gặp xe đưa chị về!

Cu Mập hồi đó không chịu ai tắm cho và không chịu ăn, anh rể phải gọi em đến cho cháu ăn – vì nó không chịu ai khác. Bây giờ nó đã lớn, có vợ con rồi. Chị vất vả với chồng con mà chưa được chút thảnh thơi, các con chị đã trưởng thành nhưng không thể bù đắp gì hơn – vì chị đã vĩnh viễn xa chúng quá lâu rồi, ngay khi chúng còn nhỏ dại!

Ngày ấy hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, ai cũng nghèo, ngay cả chiếc giường đặt chị nằm cũng sơ sài, chiếc quan tài cũng quá giản dị. Tôi phải lấy giấy tập cắt “trang trí” quan tài chị bằng hàng chữ: “Gieo trong lệ sầu – Gặt trong hân hoan.” (Tv 125) Tôi không muốn ca đoàn đặt vòng hoa với hàng chữ “Thành kính phân ưu” mà phải là “Hân hoan về Nhà Cha.”

Cha mẹ đặt cho chị tên Huệ cũng hợp với chị. Chị luôn tươi cười, rộng rãi, xởi lởi. Mỗi lần cu Mập từ nhà ngoại về khóc với mẹ, chị cười và biết điều gì đã xảy ra. Rồi gặp tôi, chị lại cười và nói: “Cu Mập về khóc, chị chỉ nói: Lại nghịch đồ nên cậu mắng phải không?” Chị luôn hiểu vấn đề như thế chứ không bênh con mà trách tôi!

Hai năm sau thì ba mất sau những ngày tháng khổ sở vì chứng tai biến mạch máu não. Ba tôi ra ruộng vào một buổi chiều tối rồi bị té, rồi bị bán thân bất toại. Chiều 16-6-1987, mặt ba tôi biến sắc và ngây người ra. Đến 16 giờ thì ba trút hơi thở cuối cùng. Thế là tôi phải mồ côi cha!

Nhiều năm sau, vì tuổi già sức yếu, một phần sức khỏe ảnh hưởng vì ngày xưa quá vất vả, phải làm việc quá sức, mẹ tôi cũng dần kiệt quệ như cây khô hết nhựa. Tối hôm đó, mẹ nói với tôi vài lời ngắn gọn, tôi đã bật khóc vì biết đó là những lời cuối cùng của mẹ. Sáng 4-6-2004, tôi thấy mẹ khác hẳn, đôi mắt không còn bình thường. Lòng tôi trĩu nặng. Và đến 14 giờ thì mẹ vĩnh viễn xa tôi!

Cha mẹ tôi đều chịu cực khổ và sống cả đời nghèo khó, đến hơi thở cuối cùng vẫn chưa được hưởng những ngày thảnh thơi đôi chút.

Có một sự trùng hợp: Sau hơn một năm lâm trọng bệnh, chị Tư đã vĩnh viễn ra đi lúc 6:50 ngày 15-12-2009. Hai chị em từ giã cõi đời cùng ngày và cùng tháng, chỉ khác giờ và khác năm. Một sự ngẫu nhiên kỳ lạ!

Chị Tư luôn đau nhức vì chứng ung thư phổi đã di căn, xót lòng mà tôi không làm được gì, vẫn đành lòng thúc thủ. Tết 2009, chị Tư về “ăn tết” với tôi và gia đình chú Út 10 ngày. Hôm đó, vừa về được một lúc, chị Tư trao cho tôi và chú Út “kỷ vật” mẹ để lại. Tôi lặng người, không nói được gì. Tôi biết điều gì sắp xảy ra!

Thú thật, tôi dở lắm vì tôi ít ghé thăm trong thời gian chị Tư nằm bệnh, với lý do là chị em không hợp nhau nên tôi ngại. Tôi cũng không biết làm sao hơn! Và rồi, điều gì đến cũng đã đến, điều tôi lo sợ đã thực sự xảy ra.

Vậy là mọi người đã bỏ tôi đi hết rồi, cả cha mẹ và cả các chị! Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, ký ức gia đình còn nguyên dù là ký ức buồn. Tôi rất nhớ cha mẹ và các chị dù tôi không hề nói ra, nhưng lòng tôi là khoảng cô đơn sâu thẳm, khôn tả…

Với bản tính Nhân loại, Chúa Giêsu cũng đã từng phải thốt lên để tâm sự với các môn đệ: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được.” (Mt 26:38; Mc 14:34) Kiếp người là vậy, luôn có quá nhiều điều để suy tư, để quan ngại, đến nỗi có lúc buồn não lòng mà như chết đi được! Thánh GH Piô X (1835-1914), một trong các vị giáo hoàng vĩ đại nhất thế kỷ XX, cũng là con nhà nghèo nên ngài có “châm ngon” để sống: “Tôi sinh ra nghèo hèn, tôi sống nghèo hèn, tôi sẽ chết nghèo hèn.” Thấy gương sống của Chúa Giêsu và Thánh Piô X, tôi cảm thấy được an ủi nhiều!

Lạy Chúa, con vẫn xác tín đó là Thánh Ý Chúa, vì một sợi tóc trên đầu cũng không ngoài tầm kiểm soát của Ngài. Con xin tín thác nơi Ngài, vững tin có “Chúa Giêsu là Đường, là Sự thật và là Sự sống.” (Ga 14:6) Lạy Thiên Chúa, xin thương xót!

TRẦM THIÊN THU

Chiều 19-06-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment