Tình yêu như một điệp khúc, luôn được Chúa Giêsu lặp đi lặp lại, có thể có người cảm thấy nhàm vì nghe hoài, nghe mãi, nghe suốt năm phụng vụ, thậm chí nghe hằng ngày. Nghe mãi, thế mà chúng ta vẫn chẳng thực hiện được bao nhiêu, dù Thánh Gioan bảo: “Các điều răn của Người có nặng nề gì đâu.” (1 Ga 5:3) Quả thật, Đạo Chúa chỉ là một chữ Yêu, rất ngắn gọn và đơn giản, ấy thế mà lại nhiêu khê, nhưng dù sao tình yêu vẫn luôn vĩ đại!
Thánh
Angela Merici (1474-1540, người Ý) nói: “Muốn
biết một người có nên giống Chúa Giêsu hay không, phải coi họ chấp nhận sự khinh mạn sỉ nhục như thế
nào.” Chúa Giêsu vẫn yêu cuồng si dù biết chúng ta phụ tình Ngài. Yêu là như
thế đó. Yêu không chỉ “chết trong lòng một ít” mà phải te tua, tơi tả, và “chết
thật” chứ không thể cứ tà tà. Chán lắm, ngán lắm, ớn lắm, sợ lắm! Thế nhưng vẫn
có những người thích kiểu “không giống ai” như vậy. Hầu như người đời không thể
hiểu chữ “yêu” theo kiểu “ngược đời” này!
Đại văn hào
Victor Hugo (1802-1885, người Pháp) đã từng xác định: “Chết cho tình yêu là sống trong tình yêu.” Kỳ lạ vô cùng. Chỉ ai
đã từng yêu hết lòng thì mới khả dĩ hiểu được phần nào!
Sách
Công vụ cho biết có những người từ miền Giuđê đến dạy thế này: “Nếu anh em không chịu phép cắt bì theo tục lệ Môsê thì anh em không thể được cứu độ.” (Cv 15:1) Ông
Phaolô và ông Banaba chống đối và tranh luận khá gay go với họ. Người ta bèn
quyết định cử ông Phaolô, ông Banaba và một vài người khác lên Giêrusalem gặp
các Tông Đồ và các kỳ mục để bàn về vấn đề đang tranh luận này.
Bấy
giờ các Tông Đồ và các kỳ mục, cùng với toàn thể Hội Thánh, quyết định chọn mấy
người trong các ông, để phái đi Antiôkhia với ông Phaolô và ông Banaba. Đó là
ông Giuđa (biệt danh là Basaba) và ông Xila, những người có uy tín trong Hội
Thánh. Họ trao cho phái đoàn bức thư này: “Chúng
tôi nghe biết có một số người trong chúng tôi, không được chúng tôi uỷ nhiệm,
mà lại đi nói những điều gây xáo trộn
nơi anh em, làm anh em hoang mang. Vì thế, chúng tôi đã đồng tâm nhất trí quyết
định chọn một số đại biểu, và phái họ đến với anh em, cùng với những người anh
em thân mến của chúng tôi là ông Banaba và ông Phaolô, những người đã cống hiến
cuộc đời vì danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Vậy chúng tôi cử ông Giuđa và
ông Xila đến trình bày trực tiếp những điều viết sau đây: Thánh Thần và chúng
tôi đã quyết định không đặt lên vai anh em một gánh nặng nào khác ngoài những
điều cần thiết này: kiêng ăn đồ đã cúng cho ngẫu tượng, kiêng ăn tiết, ăn thịt
loài vật không cắt tiết, và tránh gian dâm. Anh em cẩn thận tránh những điều đó
là tốt rồi. Chúc anh em an mạnh.” (Cv 13:24-29)
Phải
cẩn trọng vì lời nói có thể làm hại người khác: “Nhất ngôn xuất, tứ mã nan truy.” Tác hại khôn lường vì cái lưỡi! Chắc
hẳn chúng ta cũng đã biết điều này: “Luật
vị nhân sinh, nhân sinh bất vị luật.” Luật phục vụ con người chứ con người
không phục vụ luật. Có con người rồi mới phát sinh luật. Luật cũng cần thiết để
giúp con người hoàn thiện, nhưng theo luật phải vì yêu mến thật lòng, chứ chỉ
khư khư giữ luật vì luật mà không vì yêu mến thì hóa vô ích. Thánh Augustinô đã
nói: “Cứ yêu đi, rồi muốn làm gì cũng
được.” Người nào dám yêu thì không hề sợ bất cứ điều gì, kể cả cái chết, vì
tình yêu còn mạnh hơn cả Tử Thần.
Yêu
là đường của Chúa, yêu là luật của Chúa, yêu là chân lý của Chúa, yêu là niềm
khao khát của Chúa, yêu là ước muốn vĩnh hằng của Chúa. Ai cũng phải không
ngừng cầu xin: “Nguyện Chúa Trời dủ
thương và chúc phúc, xin tỏa ánh tôn nhan rạng ngời trên chúng con, cho cả hoàn
cầu biết đường lối Chúa, và muôn nước biết ơn cứu độ của Ngài.” (Tv 67:2-3)
Đồng thời còn phải chân thành mong muốn: “Ước
gì muôn nước reo hò mừng rỡ, vì Chúa cai trị cả hoàn cầu theo lẽ công minh,
Người cai trị muôn nước theo đường chính trực và lãnh đạo muôn dân trên mặt đất
này. Ước gì chư dân cảm tạ Ngài, lạy Thiên Chúa, chư dân phải đồng thanh cảm tạ
Ngài.” (Tv 67:5-6)
Ước
vọng đó là niềm khao khát khôn nguôi của những người tin vào Thiên Chúa, và cầu
chúc cho nhau điều tốt lành nhất: “Nguyện
Chúa Trời ban phúc lộc cho ta! Ước chi toàn cõi đất kính sợ Người!” (Tv
67:8)
Thánh
trẻ Gioan là Tông Đồ của Tình Yêu, vì yêu mà ngài dám đứng dưới chân Thập Giá,
được Chúa Giêsu trao phó Đức Mẹ. Thánh nhân kể về thị kiến: “Đang khi tôi xuất thần, thì người đem tôi
lên một ngọn núi cao hùng vĩ, và chỉ cho tôi thấy Thành Thánh Giêrusalem từ trời,
từ nơi Thiên Chúa mà xuống, chói lọi vinh quang Thiên Chúa. Thành rực sáng tựa
đá quý tuyệt vời, như ngọc thạch trong suốt tựa pha lê. Thành có tường rộng và
cao, với mười hai cửa do mười hai thiên thần canh giữ, và trên các cửa có ghi tên
mười hai chi tộc con cái Ítraen. Phía Đông có ba cửa, phía Bắc có ba cửa, phía Nam
có ba cửa và phía Tây có ba cửa. Tường thành xây trên mười hai nền móng, trên
đó có tên mười hai Tông Đồ của Con Chiên.” (Kh 21:10-21)
Thánh
Gioan cho biết thêm: “Trong thành, tôi
không thấy có Đền Thờ, vì Đức Chúa,
Thiên Chúa Toàn Năng, và Con Chiên là Đền Thờ của thành. Thành chẳng cần
mặt trời mặt trăng chiếu sáng, vì đã có vinh quang Thiên Chúa toả rạng, và Con
Chiên là ngọn đèn chiếu soi.” (Kh 21:22-23) Thị kiến quá lạ lùng. Nhưng đó
là những điều Chúa hứa ban cho những ai dám yêu Ngài hết lòng, hết sức, và hết
trí khôn.
Một
hôm, Tông Đồ Giuđa (cũng gọi là Giuđa Nhiệt Thành hoặc Tađêô, không phải Giuđa
Ítcariốt) hỏi Đức Giêsu: “Thưa Thầy, tại
sao Thầy phải tỏ mình ra cho chúng con, mà không tỏ mình ra cho thế gian?” (Ga
14:22) Nghe hỏi vậy, Đức Giêsu đáp ngay: “Ai
yêu mến Thầy thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và
Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy. Ai không yêu mến Thầy thì không giữ lời
Thầy. Và lời anh em nghe đây không phải là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha,
Đấng đã sai Thầy.” (Ga 14:23-24) Một loạt các mối liên kết của tình yêu,
như một đa giác có các cạnh và các góc không thể tách rời nhau – kể cả các
đường trung tuyến hoặc đường cao. Một hệ lụy tất yếu!
Chúa
Giêsu căn dặn các đệ tử: “Các điều đó,
Thầy đã nói với anh em, đang khi còn ở với anh em. Nhưng Đấng Bảo Trợ là Thánh
Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ
làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em.” (Ga 14:25-26) Ngài
hứa ban Chúa Thánh Thần, vì Chúa Thánh Thần rất quan trọng trong đời sống. Đó
là tặng phẩm vô giá mà Chúa Giêsu muốn dành cho mỗi chúng ta.
Chúa
Giêsu hứa hẹn và động viên: “Thầy để lại
bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em
không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi.” (Ga
14:27) Chúa Giêsu nói thêm: “Thầy ra đi
và đến cùng anh em. Nếu anh em yêu mến Thầy thì hẳn anh em đã vui mừng vì Thầy
đi về cùng Chúa Cha, bởi vì Chúa Cha cao trọng hơn Thầy. Bây giờ, Thầy nói với
anh em trước khi sự việc xảy ra, để khi xảy ra, anh em tin.” (Ga 14:28-29)
Chúa
Giêsu dạy chúng ta hai điều quan trọng. Thứ nhất về tình yêu: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương
anh em,” (Ga 13:34; Ga 15:12) như Thánh Phaolô cũng khuyến cáo điều tương
tự: “Đừng mắc nợ gì ai, ngoài món nợ tương
thân tương ái.” (Rm 13:8) Thứ nhì về lòng can đảm: “Đừng sợ!” (Mt 10:26; Mt 10:28; Mt
10:31; Mt 14:27; Mt 17:7; Mt 28:5; Mt 28:10; Mc 5:36; Mc 6:50; Lc 1:13 &
30; Lc 2:0; Lc 5:10; Lc 12:4; Lc 12:7; Lc 12:32; Lc 21:9; Ga 6:20; Kh 1:17-18)
Hai
điều này liên quan lẫn nhau: Yêu thì phải can đảm, nghĩa là không sợ, còn nếu
sợ thì không thể yêu.
Lạy Thiên Chúa Tình Yêu, xin cho chúng con biết can đảm để có
thể sống trọn tình yêu thương như Con Chúa. Xin Tình-Yêu-Chúa-Kitô-chịu-đóng-đinh
biến đổi cuộc sống của mỗi chúng con nên hoàn thiện nhờ Hồng Ân của Chúa Thánh
Thần, để chúng con xứng đáng là những Kitô hữu đích thực. Chúng con cầu xin
nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô Phục Sinh, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment