“Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng
kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ”. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi… Nếu như bố mẹ
gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung!
Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố
mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé. Nếu như bố mẹ cứ lập
đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ… mà
hãy lắng nghe!
Khi con còn ấu thơ, con hay muốn
bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong
giấc ngủ… và bố mẹ đã làm vì con.
Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được
thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ. Con
hãy nhớ… lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi
tắm.
Khi con thấy sự ít hiểu biết của
bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố
mẹ thời gian để tìm hiểu.
Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều… từ
cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong
cuộc sống.
Nếu như bố mẹ có đãng trí hay
không nhớ hết những gì con nói… hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại
và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận…
vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được
nghe con nói, thế thôi!
Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!… vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.
Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa… hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.
Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!… vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.
Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa… hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.
Và một ngày như một ngày sẽ đến,
bố mẹ sẽ nói với con rằng… bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.
Con đừng oán giận và buồn khổ… vì
con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.
Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!… và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ “sinh tồn”.
Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!… và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ “sinh tồn”.
Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu
rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một
con đường đi đầy an lành.
Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn
đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.
Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để
chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho
con tự khi lúc con chào đời.
Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi
vào chiều…
Hãy giúp bố mẹ trong phút sống
còn lại trong yêu thương và nhẫn nại…
Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn
cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.
Thương con thật nhiều… Bố mẹ…”.
PIERRE ANTOINE
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment